bảo bối ngoan ngoãn để cho anh yêu
Giới thiệu. Mời mọi người cũng theo dõi bộ tiểu thuyết ngôn tình “Bảo bối, ngoan ngoãn để anh yêu” của tác giả Tiểu Thanh Tân nha! Năm cô mười tuổi, hắn ôm người phụ nữ khác đang muốn làm chuyện xấu, cô kêu một tiếng “ba ba”, chuyện tốt của hắn hóa thành
“Anh Vương lợi hại ghê! An An ngoan như vậy không phải cũng bị anh cua được rồi, có phải anh có bí quyết gì không truyền cho em đi?” Viên Gia hỏi xong, Du Hàn đang cúi đầu ăn, vẻ mặt cứng lại.
Chương 81-1: 1. Lời nói rất bá đạo và có khí phách, giọng điệu kiên quyết không chút dao động. Đối mặt với sự ép sát từng bước từng bước lại gần của anh, cả người của Nhiếp Tử Vũ run rẩy, tất cả các lỗ chân lông trên người cũng run rẩy. "Anh ….
Vay Tiền Nhanh Iphone. Editor Táo đỏ phố núi Vừa liếc mắt nhìn chiếc áo sơ mi mặc vào giống như trai bao trong tay của cô, Nhiếp Tử Phong nhíu mày. Đột nhiên, đôi mắt của anh loé lên một tia sáng ranh mãnh, anh nói “Không thì như vậy đi, nếu như đêm nay em chủ động, vậy thì anh sẽ đi thay.” Anh là người làm ăn rất ma mãnh, đương nhiên cũng phải biết tranh thủ giành quyền lợi cho mình chứ. “Nghĩ hay quá nhỉ!” Mặt của Nhiếp Tử Vũ đỏ tới tận mang tai, bỏ lại câu nói đó, rồi để chiếc áo sơ mi lại vị trí cũ, nổi giận đùng đùng xoay người muốn rời đi. Nhưng mà Nhiếp Tử Phong nhanh tay giữ tay của cô lại. Cầm chiếc áo sơ mi ở trên kệ xuống, Nhiếp Tử Phong mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ ửng như anh đào của Nhiếp Tử Vũ, giơ tay lên xoa xoa mái tóc của cô, “Anh chỉ đùa với em thôi mà.” Mặc dù đây cũng là một trong những tâm nguyện của anh. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ chu môi ra, rồi né tránh khỏi bàn tay đang xoa đầu cô của anh, “Đừng có xoa đầu em như vậy.” Cảm giác giống như mình là thú cưng của anh vậy. Vừa dứt lời, thì thấy Nhiếp Tử Phong đang cười trộm, Nhiếp Tử Vũ còn chưa hiểu nụ cười kia của anh có ý nghĩa gì, thì đã cảm nhận được có một bàn tay đặt ở mông của mình, cách một lớp vải xoa xoa cặp mông của cô. Bởi vì sự đụng chạm của anh, khiến cho thân thể của Nhiếp Tử Vũ cứng ngắc lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, thì lại thấy anh đang nhìn về phía mình nháy mắt “Vậy thì như thế này? Em thích không?” Nói xong, khoé miệng anh nở một nụ cười mê người. "Biến thái!" Không nhìn xem mình đang ở chỗ nào, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được hét lên một tiếng. Nhưng mà một giây sau bốn phía quay lại nhìn cô với ánh mắt ngơ ngác không hiểu khiến cho sắc mặt của cô lập tức đỏ lên như trứng tôm chín. Càng khiến cô tức giận hơn nữa là, người gây ra tai hoạ vẫn ngại chưa đủ còn đứng cười trộm ở bên cạnh cô. Đáng ghét! Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Nhiếp Tử Vũ oán hận trừng mắt liếc nhìn Nhiếp Tử Phong một cái, rồi vội vã đẩy anh ra. "Anh mau đi thử đi, nếu không thì em đi!” Hận không có cái lỗ nào để cô chui vào cho rồi. “Được.” Nhiếp Tử Phong cười sang sảng, ném cho cô một cái nhìn mờ ầm, rồi chậm rãi đi vào phòng thử đồ. Nhìn thấy bóng lưng của anh biến mất, Nhiếp Tử Vũ lại nghe thấy xung quanh mình không ngừng truyền tới những tiếng thì thầm to nhỏ, cuối cùng che khuôn mặt đang nóng bừng như lửa của mình, cúi đầu chạy ra khỏi cửa hàng. ... Nhiếp Tử Phong trời sinh đã có dáng người rất đẹp, cho nên cho dù anh mặc cái gì cũng đều đẹp, cho dù là màu sắc nào đi chăng nữa, thì mặc lên người của anh cũng sáng như ánh mắt trời, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng tới từ mặt trắng nhỏ. Nhưng mà lúc anh từ trong phòng thay đồ bước ra, những người phụ nữ chăm chú nhìn anh với ánh mắt hâm mộ, nhưng mà trong đó không có bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ. die,n; da. ydo /nn. “Cô gái nhỏ này!” Nhiếp Tử Phong khẽ cười lắc lắc đầu. Cho là bởi vì mới vừa rồi mình đùa giỡn khiến cô xấu hổ nên đã náu đi, anh không khỏi bật cười và bắt đầu đi tìm bóng dáng của cô. ※ "Sau này chúng ta không cần gặp mặt nhau nữa." Khuôn mặt nhỏ nhắn tô son trát phấn rất tinh xảo hiện lên sự lạnh lùng, đôi mắt trong veo nhưng lạnh lẽo. Hai tay của Lạc Thuần vòng ở ngực, hất cằm lên nhìn người đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu, bụng bia to đùng, cái đầu trọc lóc, lạnh lùng nói “Đây là lần cuối cùng tôi chọn quần áo cho anh, sau này xin anh hãy tìm người khác đi.” “Thuần Nhi, đừng gây rối.” Người đàn ông sửng sốt, nụ cười tươi rói cứng ngắc trên môi. Vốn cho là cô ta chỉ giận dỗi với mình giống như bình thường thôi, thế nhưng khi ông ta nhìn vào đôi mắt đầy sự kiên định kia thì lập tức trở nên luống cuống. “Thuần Nhi, em nói thật sao? Em thực sự không muốn ở cùng một chỗ với anh sao? Vì sao? Chẳng lẽ là vì vợ anh, cô ấy…” Nhưng mà không đợi ông ta nói hết câu, Lạc Thuần đã cắt ngang không chút lưu tình nào. die,n; da. ydo /nn. “Bởi vì muốn chia tay thì chia tay thôi.” Cô ta nói dăm ba câu qua loa cho xong, ánh mắt nhìn ông ta đầy sự chán ghét. Trước kia cô một mực khăng khăng đòi đi theo ông ta, nhất định là lúc đó cô bị điên rồi! Vợ ông ta đánh cô ở trước mặt mọi người nhưng ông ta lại trơ mắt ra đứng ở bên cạnh để nhìn, cái này gọi là lúc cô đau khổ và tuyệt vọng tới cực điểm thì cũng nhận ra sự nhu nhược của ông ta! Bây giờ cô đã suy nghĩ kỹ rồi, tất cả những lời dỗ ngon dỗ ngọt đều là giả dối, nếu như cả đời này mình thực sự đi theo ông ta thì sẽ không có ngày nào tốt lành cả! Nghĩ như vậy, trước mắt của Lạc Thuần hiện lên khuôn mặt điển trai nam tính và cương nghị, nhất thời trong lòng trở nên mềm mại, khoé miệng cũng hiện ra một nụ cười nhợt nhạt. Nhìn người đàn ông ở trước mặt này không hề có chút hình tượng đàn ông nào, nghĩ lại người đàn ông kia đã ra mặt vì mình, là người đàn ông vừa đẹp trai lại có nhiều tiền, thoáng một cái đã nhìn ra sự khác biệt! Dựa vào cái gì mà cô phải phó thác mình cho loại người như thế này, những người phụ nữ xinh đẹp như cô thì chỉ hợp với người như Nhiếp Tử Phong! “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.” Lạc Thuần không thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái, xoay người muốn rời đi. Nhưng mà người đàn ông kia lại không có ý định bỏ qua cho cô ta, liền đi lên phía trước ngăn cản trước mặt của cô ta. “Thuần Nhi, em thực sự muốn làm cho mọi chuyện tới nông nỗi này sao? Chẳng lẽ em vẫn oán hận anh vì chuyện lần trước sao? Không phải anh đã nói xin lỗi với em rồi sao? Vì sao em không chịu tha thứ cho anh chứ?” “Mau tránh ra!” Lạc Thuần ghét bỏ nhìn ông ta, giãy giụa,khiến cho không ít ánh mắt nhìn lại. Mặc dù không nghe thấy những người phụ nữ kia nói những gì, nhưng mà bằng ánh mắt của bọn họ, cô ta cũng có thể đoán được sơ sơ, cho nên cô ta càng tức điên lên. “Tôi nói anh hãy mau tránh ra, anh có nghe không!” Cô ta cố gắng hạ giọng, lạnh lùng nó[email protected]*dyanlee^ “Không, anh không tránh! Nếu như em không chịu nói chuyện rõ ràng với anh, thì anh sẽ không tránh.” Người đàn ông rất kiên trì với lập trường của mình. “Chết tiệt!” Lạc Thuần khẽ nguyền rủa một tiếng, đang định giơ tay lên cho ông ta một cái tát. Đột nhiên, ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng ở cách đó không xa, cả người ngẩn ra, một giây sau liền thay bằng bộ dạng uất ức và vô cùng đáng thương. “Cứu mạng với.” Người đàn ông nhìn về phía cô, thì nhìn thấy dưới đáy mắt cô đang ngân ngấn nước mắt. Còn chưa kịp suy nghĩ về biểu hiện bất ngờ này của cô ta, thì đã nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói đầy lo lắng. “Vũ Vũ, em không sao chứ?” Nhiếp Tử Phong nghe thấy như vậy thì chạy tới, khi anh nhìn thấy người đàn ông xa lạ đang dây dưa với người mà mình tâm tâm niệm niệm, thì sắc mặt tối sầm lại. “Ông muốn làm gì cô ấy!” “Tôi…” Người đàn ông sửng sốt, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc. Nhưng mà Lạc Thuần ở bên cạnh đã phản ứng đầu tiên. Nhân dịp người đàn ông sơ ý cô ta đã tránh thoát ra khỏi bàn tay đang kiềm chế cổ tay mình của ông ta, vội vàng chạy lại núp ở phía sau của Nhiếp Tử Phong. “Em không sao, chúng ta mau đi thôi.” Rất sợ người đàn ông kia sẽ làm hỏng chuyện của mình, Lạc Thuần vội vã muốn kéo anh rời khỏi đây. “Không được!” Nhiếp Tử Phong từ chối, đôi mắt như chim ưng của anh gắt gao nhìn người đàn ông thấy anh tới mà lộ ra vẻ khiếp sợ. Đột nhiên, anh nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt âm trầm hỏi “Ông là người đàn ông ở sân bay lần trước đúng không?” Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại và
Editor Táo đỏ phố núiĐối với sự phẫn nộ của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt một cái, sau đó chờ anh mắng xong rồi mới mở miệng."Xong chưa?""Cái gì?""Em nói anh đã mắng xong chưa?" Nhiếp Tử Vũ miễn cưỡng hỏi, xoa xoa huyệt thái dương đang đau của mình. "Em mệt chết đi, anh mắng xong rồi thì em muốn đi nghỉ ngơi. Nếu như vẫn chưa mắng đủ thì để dành ngày mai lại mắng tiếp, có được không?” Ở cùng với Triệu An Nhã một ngày, lại vì nghi ngờ hành vi kỳ lạ của cô ấy một ngày, khiến cho Nhiếp Tử Vũ mệt tới mức không chịu nổi. Đi theo nhưng lại không biết được gì, tự hỏi sao lại mệt như vậy."Em đây là..." Lời nói của Nhiếp Tử Phong liền im bặt lại, bởi vì Nhiếp Tử Vũ vừa cúi người xuống hôn lên gò má của anh một cái. Khi anh vẫn còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng bỏ lại một câu "Ngủ ngon." Sau đó thì đi lát sau. Dienxdandf Kê quyu Tử Phong sờ lên chỗ bị cô hôn qua, bực mình nhìn cửa phòng đã đóng chặt lại của cô, lẩm bẩm nói "Muốn hôn cũng nên hôn lên môi chứ..."Mặc dù nói như vậy, nhưng mà anh vẫn bỏ qua cho cô....Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau Nhiếp Tử Phong mới nhớ tới vẫn còn chưa nói cho Vũ Vũ biết chuyện anh có thể tự đứng lên. Cho nên nhanh chóng rửa mặt, chải đầu rồi lập tức bảo giúp việc gọi Nhiếp Tử Vũ lên, kết quả là cằn nhằn nữ giúp việc một lúc lâu, nhưng lại không dẫn người anh muốn thấy tới."Chết tiệt, lại chạy đi đâu rồi!" Nhiếp Tử Phong khẽ rủa một tiếng, trong lòng âm thầm thề chờ khi nào cô trở về thì nhất định phải trang bị một cái thiết bị định vị trên người của cô, như vậy thì suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ anh đều có thể biết cô đang ở đâu!※Sau khi ăn cơm xong, Nhiếp Tử Phong bị đẩy vào trong thư phòng. Bởi vì liên quan tới vết thương ở chân, cho nên mọi công việc trong tập đoàn Nhiếp Phong đều giao cho ba Nhiếp, nhưng mà sau khi tình hình của anh ổn định lại, thì anh lại muốn tiếp tục công đổi hoàn cảnh làm việc, tốc độ Nhiếp Tử Phong xử lý công việc cũng nhanh hơn trước rất nhiều. Bởi vì hơn nửa thời gian anh phải làm vật lý trị liệu phục hồi chức năng, vì vậy nên có một số chuyện anh tuyệt đối không dây dưa kéo dài, cho nên có lúc anh rất vô tình không chút mềm lòng!Ký xong một phần tài liệu, giữa lúc Nhiếp Tử Phong muốn xem phần tài liệu còn lại, thì có tiếng gõ cửa cắt ngang anh. Dienx dandf Kê quyu dong."Mời vào."Cánh cửa được mở ra, tiếng bước chân lộc cộc vang là nữ giúp việc bưng cà phê vào cho mình, anh không ngẩng đầu lên khẽ nói "Đặt cà phê lên bàn, cô có thể đi được rồi.”Nhưng mà đợi một lúc lâu, đối phương vẫn chậm chạp không có phản ứng gì.“Cô không nghe thấy lời nói của tôi sao? Tôi nói đặt cà phê xuống, cô có thể…”Nhưng mà không chờ anh nói hết câu, một giọng nói trong trẻo đã vang lên cắt ngang lời của anh. “Tử Phong, là em.”Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, trong nháy mắt trước mặt của Nhiếp Tử Phong hé lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp. Anh thả bút đang ký tên xuống kêu “cạch” một tiếng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía người mới tới.“Là cô?” Vẻ mặt lạnh nhạt của anh tràn ra, anh hơi nhíu mày lại, khoé miệng nở ra một nụ cười khiến người ta khó suy đoán được “Tôi nghĩ cô đã biến mất khỏi cái thế giới này rồi chứ, cô tới đây làm gì?”Nghe vậy, vẻ mặt của Quan Duyệt sửng sốt, một giây sau lộ ra biểu tình uất ức, dùng ánh mắt khổ sở đáng thương nhìn Nhiếp Tử Phong nói."Anh trách em lâu như vậy mà không tới thăm anh sao?" Cô ta cắn môi, đáy mắt ngân ngấn nước mắt. "Không phải em không muốn tới thăm anh, thật sự là do nhiều việc quá, bận quá không sắp xếp được, cho nên..." “Bận tới mức thời gian gọi một cuộc điện thoại cũng không có?” Nhiếp Tử Phong khẽ châm chọc nói, vạch trần cô ta “Tôi còn tưởng sau khi cô biết tôi bị tàn phế, thì sợ tôi sẽ nhờ vả cô, cho nên cô mới không tới.”Nhưng mà có một chút cô ta không nói sai! Cô ta bận rộn nhiều ta nên bận rộn mới đúng! Di3n~đ sao trong khoảng thời gian này anh đã ở đằng sau làm nhiều việc mờ ám với các xí nghiệp của Quan Thị như vậy, cũng nên có chút hiệu quả mới đúng chứ!Mà vào lúc này cô ta tới tìm đến anh, chắc là nội bộ đã rất loạn rồi!“Em…” Khí thế bức người của anh bất giác khiến cho Quan Duyệt có chút phẫn nộ, vẻ mặt cũng thay đổi. Nhưng nghĩ tới tình trạng hiện nay của công ty nhà mình, cô ta chỉ có thể tự mình nhịn xuống. Cô tự nhủ ở trong lòng dù cho anh có tàn phế, nhưng tiền tài và địa vị của anh đủ để bù đắp khuyết điểm này rồi!"Anh hận em như vậy sao? Được rồi, anh đã không muốn nhìn thấy em, em đi đây..." Nói xong, lau giọt nước mắt rơi ở khoé mắt, xoay người muốn đi khỏi."Chờ một chút!".Cười chế giễu. Thấy cô ta muốn rời khỏi, Nhiếp Tủ Phong lập tức muốn ngăn cản cô mắt đen láy của Nhiếp Tử Phong khẽ sáng lên một tia gian xảo, khớ miệng khẽ cong cong lên thành hình một vòng cung, mắt nheo cứ để cho cô ta đi như vậy thì lợi cho cô ta quá rồi, cho nên cái bẫy mà anh thiết kế trước đó không phải đã quá uổng phí rồi sao?!Vì thế cho dù trong lòng vô cùng chán ghét cô ta đi nữa, anh cũng cố gắng nhẫn nhịn lại. "Đừng đi, anh chỉ nói giỡn với em chút thôi mà.”Nghe vậy, Quan Duyệt hơi sững sờ. Cô ta chậm rãi xoay người, đôi mắt mang theo nước mắt đang rưng rưng nhìn ánh mắt dịu dàng kia của Nhiếp Tử Phong xong, cô ta lập tức nín khóc mỉm cười. Dien_dan l3_quy1don^."Tử Phong, anh làm em sợ muốn chết!" Cô ta đi tới bên cạnh anh, lộ ra vẻ mặt sợ nén lại sự oán hận, bàn tay của Nhiếp Tử Phong xoa xoa khuôn mặt trang điểm kỹ càng của cô ta, dịu dàng nói “Anh biết em bận rộn nhiều việc, hơn nữa, anh rất yêu thích người phụ nữ mạnh mẽ như em!”Vừa nghe xong, lần thứ hai Quan Duyệt ngây người ra. Một lúc lâu, cô ta lộ ra một vẻ mặt vui mừng, ngồi chồm hỗm ở trước mặt của Nhiếp Tử Phong, ngẩng đầu thâm tình nhìn anh "Tử Phong... Anh mới vừa nói cái gì? Anh nói anh..."Quan Duyệt cho là mình đã nghe nhầm, mãi cho tới khi Nhiếp Tử Phong hôn một cái lên trán của cô ta, sau đó dùng giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng dịu dàng nói với cô ta."Ngốc ạ, em không nghe nhầm, anh nói anh yêu em. Hơn nữa, anh còn không ngừng yêu em, anh còn muốn..." Nói đến đây, Nhiếp Tử Phong nở ra một nụ cười tươi tắn với vẻ mặt thần bí, dưới ánh mắt chờ mong của cô ta nói ra mấy chữ “Kết hôn với em!”"Kết hôn?!" Quan Duyệt lặp lại lời nói của anh, cô ta không thể tin được anh có thể nói ra mấy chữ “Kết hôn với em” êm tai như vậy. Nhất thời sững người tại chỗ không biết phải làm sao. Dien_danl3_quy1don^.Cô ta muốn kết hôn cùng với anh, hơn nữa còn muốn tới mức phát điên lên, nhưng đó là trước khi chân của anh chưa bị tàn phế. Mà bây giờ chân của anh đã bị tàn phế rồi, muốn cô ta phải chăm sóc cho anh, chuyện này… Cô ta bắt đầu do dự.“Ừ.” Nhiếp Tử Phong ngắt chóp mũi của cô ta, cười nói “Chúng ta cũng đã đính hôn, em nói anh không kết hôn với em thì kết hôn với ai?!” Nhiếp Tử Phong vừa nói, vừa chú ý tới sự biến hoá trên khuôn mặt của cô ta, sau khi nhìn thấy sự giãy giụa trong ánh mắt của cô ta, ý cười trên khoé miệng của anh tràn ra cả khuôn phụ nữ không biết sống chết, dám lấy anh ra để đùa giỡn xoay vòng như vậy, vậy thì đừng trách anh sẽ huỷ diệt cô ta một cách triệt để! Dám động tới người phụ nữ của Nhiếp Tử Phong anh! Anh sẽ khiến cho cô ta máu phải trả bằng máu! Nhiếp Tử Phong hung ác thề ở trong lòng.“Chuyện này…”“Sao vậy? Em không muốn kết hôn với anh? Có phải là bởi vì chân của anh…” Nhiếp Tử Phong vừa nói vừa nhìn về phía hai chân của mình, cười nói “Em yên tâm, chân của anh chỉ tạm thời không đi lại được thôi, chỉ cần kiên trì thì một ngày nào đó sẽ tốt lên, hơn nữa… Cho dù anh có bị phế thì anh sẽ đảm bảo “tính phúc” cả đời cho em, trước tiên, em có muốn thử một chút không?” Anh nói sâu xa.
Anh ấy sinh bệnh sao? Trong đầu Nhiếp Tử Vũ không khỏi nảy ra một ý nghĩ này! Nhưng một giây sau cô lại lập tức hối hận vì sao mình lại nảy ra cái ý nghĩ này! Anh ta có bệnh hay không có bệnh thì có liên quan gì đến cô chứì? Có thể anh ta hoàn toàn không có bệnh gì hết, anh đã cố ý hóa trang thành như vậy để tranh thủ sự thương cảm của mày mà thôi! "Khụ khụ..." Tống Linh dùng khăn tay che miệng ho nhẹ một tiếng. Một lúc lâu sau, đợi cho trái tim khôi phục lại như bình thường, lúc này Tống Linh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ đang nhìn mình đầy vẻ lạnh lùng, nói "Khụ... Anh sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của em đâu, anh chỉ là muốn nói chuyện với em một lúc thôi...Khụ khụ." "Hừ." Nhiếp Tử Vũ cười một tiếng lạnh lùng, sắc mặt trầm xuống. Nhìn về Tống Linh, Nhiếp Tử Vũ thoáng nở một nụ cười bi thương "Giữa chúng ta còn có chuyện gì tốt mà nói chuyện nữa đây? Những gì nên nói và không nên nói chẳng phải đều là đã nói xong hết rồi sao? Chẳng lẽ bây giờ anh lại muốn nói cho tôi biết, anh vẫn . còn có điều gì đó che giấu chưa nói cho tôi biết sao?" Cô lạnh lùng nói như châm chọc. Chuyện hôm nay cô đến đây, hoàn toàn là bởi vì Tống Linh đã nói ở trong điện thoại “Đây là lần cuối cùng anh gặp cô”, cho nên Nhiếp Tử Vũ mới chấp nhận đến đây để gặp anh, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô chấp nhận tiếp tục nghe những lời nói dối của anh! "Khụ khụ..." Từng chữ từng câu của Nhiếp Tử Vũ như lưỡi dao sắc bén, không một chút lưu tình hung hăng đâm sâu vào trong ngực của Tống Linh, khiến trong lòng anh đổ ra một trận máu tươi nhễ nhại đau đớn. Trái tim anh như bị xé rách ra cực kỳ đau đớn. Cảm giác đau đớn đến mức anh cảm thấy hô hấp cực kỳ khó khăn, sức lực toàn thân phảng phất như bị vét đi hết sạch, thân thể của anh trở nên mềm nhũn, tê liệt ngã xuống dựa vào lưng ghế ngồi. "Nhất định là em đã rất hận anh." n Tống Linh thoáng nở một nụ cười thống khổ, một đôi con người vốn rực rỡ sáng chói như kim cương giờ đây lại tối đen như mặt đầm sâu yên lặng không thấy được đáy, không còn vẻ sáng rỡ như trước. Cục diện hôm nay, là do một tay anh tạo thành, nếu như cô hận anh, đó cũng là sự trừng phạt đúng tội của anh ma fthooi. "Hận! Đương nhiên là tôi hận anh rồi!" Từ giữa hai hàm răng của Nhiếp Tử Vũ, bài trừ ra một câu nói lạnh lùng, kia, từ trong đáy mắt trong veo như nước của cô ánh lên cái nhìn bắn toé ra hoa lửa "Cho dù không biết quá khứ thế nào, nhưng tôi dám khẳng định, anh nhất định chính là người làm cho người ta phải căm hận nhất trên cái thế giới này!" Anh đã lừa dối cô hết lần này tới lần khác, coi cô như một kẻ ngốc mà đùa bỡn, lợi dụng cô để ức hiếp Nhiếp Tử Phong, cuối cùng làm cho cô biến thành đối tượng bị vạn người phỉ nhổ! Chính anh là người đã làm cho cô trở nên thê thảm như vậy! Tất cả mọi chuyện của hôm nay đều do anh tạo thành! "Không sao hết, anh chấp nhận sự căm hận của em... Khụ..." Nghe vậy, thoáng cái nụ cười lạnh liền đọng lại ở trên khóe môi của Nhiếp Tử Vũ "A, vậy sao! Anh cảm thấy không sao cả, là bởi vì anh đã đạt được mục đích của mình rồi, vì thế anh cảm thấy không cần thiết cũng đúng thôi!” Tống Linh trầm mặc nhìn cô, không có ý định phản bác. "Tống Linh, anh thật sự làm cho người ta phải buồn nôn!" Chiếm được đáp án của anh, Nhiếp Tử Vũ xoạch một cái, từ trên ghế đứng lên, cầm lấy túi xách đã định xoay người rời đi. Nhưng mà hai châncô còn chưa kịp bước đi một bước, một câu nói của Tống Linh nhất thời làm cho bước chân của cô phải dừng lại. "Anh sẽ hoàn trả lại tất cả những gì đó cho hai người." Một giây, hai giây... Nhiếp Tử Vũ ngơ ngác sững sờ ở tại chỗ. Một lát sau, cô không dám tin tưởng, liền quay đầu lại. Vốn cho là Tống Linh chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, nhưng khi ánh mắt của cô chạm đến đến sắc mặt tái nhợt nhưng tràn ngập nghiêm túc của anh, thì đột nhiên cô bật cười. "Anh nghĩ rằng chúng tôi thiếu những đồng tiền kia sao? Không có tiền, chúng tôi vẫn trải qua cuộc sống rất tốt." "Khụ... Anh biết hai người không thiếu gì tiền, chỉ là anh muốn trả lại những thứ của hai người cho hai người bọn em mà thôi..." "Những tiền bạc kia, cái vị trí Tổng giám đốc kia, không phải anh đã trăm phương ngàn kế, hao tổn sức lực lớn như vậy mới đạt được sao? Tại sao lại muốn trả lại cho chúng tôi?" Nhiếp Tử Vũ không thế nào chấp nhận được những lời nói kia của Tống Linh. Cô nhìn anh thật sâu, nói "Vì sao đột nhiên anh lại muốn làm người tốt như thế? Anh lại muốn làm chuyện gì đối với nhà chúng tôi chăng? Có phải là anh muốn làm cho cuộc sống của chúng tôi phải đảo lộn lên thì anh mới cam lòng hay không?" Giữa lúc cô còn muốn hỏi những câu gây sự kia, một lần nữa, câu nói của Tống Linh vang lên làm cho lời nói của cô trong nháy mắt cắm lại ở trong yết hầu, không sao phun ra nổi một chữ. "Anh bị bệnh." Tống Linh ho một trận, vẻ mặt hiện rõ nỗi thống khổ vạn phần, ánh mắt nhìn cô đã có chút đã ươn ướt. Tống Linh chăm chú nhìn vào Nhiếp Tử Vũ lúc này nét mặt như cứng ngắc lại sau lời của anh, dùng ngữ điệu vân đạm phong khinh giọng nói nhẹ nhàng như mây như gió nói "Anh bị bệnh, chắc không sống lâu dc nữa. Anh trả lại cho hai người tất cả mọi thứ thuộc về hai người, anh chỉ hi vọng em có thể... Khụ... Có thể giúp anh chăm sóc cho Đường Đường thật tốt, nó vẫn luôn coi em là người mẹ tốt của mình!” Khi còn sống, Tống Linh anh đã phải trải qua cuộc sống như ở trong địa ngục. Anh vì muốn báo thù mà phấn đấu, đã làm thương tổn vô số người, ngoại trừ Nhiếp Tử Vũ, người bị anh làm tổn thương sâu nhất đó là Đường Đường... Ngay từ đầu, anh đã không phải là một người cha tốt, ngay cả chuyện giữ lại Đường Đường cũng là vì anh có mục đích của mình. Về sau này, anh cũng chưa bao giờ thương yêu con gái mình giống một người cha đẻ thực sự, thậm chí cuối cùng anh còn hại mẹ đẻ của con gái anh phải tự sát. Mà tiếp đó không lâu, khi trên đời này cũng sẽ không còn có một người có tên là Tống Linh này nữa, đến lúc đó người đáng thương nhất chính là Đường Đường bé nhỏ. Con bé còn nhỏ như vậy, đã không có mẹ rồi, nếu như Tống Linh anh cũng chết đi, như vậy còn có ai đứng ra chăm sóc cho Đường Đường đây? Ai sẽ tới để che chở cho con bé? Mà đây mới chính là mục đích mà hôm nay Tống Linh đã gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Vũ nói muốn gặp cô. "Đường Đường vẫn coi em là người mẹ đẻ của nó, sau này, anh cũng hi vọng vẫn tiếp tục như thế..." Cái đau trong ngực anh lúc này đã xa vượt quá xa khả năng anh có thể chịu đựng, gánh vác sự đau đớn, nhưng vì muốn nói chuyện này cho trọn vẹn, anh đã phải cố gắng hết sức, mang hết sức lực còn sót lại để giữ cho mình được tỉnh táo. Nhìn bộ dáng Tống Linh lúc này hai mắt đã mơ màng, trái tim Nhiếp Tử Vũ đã mềm lại, sự kiêu ngạo đã giảm đi không ít. Giữa lúc cô nghĩ muốn nói cho anh biết “Cho dù bất kể thế nào, Đường Đường vẫn luôn là con gái của cô”, nhưng đột nhiên, cô nhớ tới tất cả những gì trước kia anh đã làm đối với gia đình bọn họ, thế là trái tim của cô lại trở nên cứng rắn. "Dựa vào cái gì mà anh muốn tôi phải chăm sóc con gái anh giúp cho anh chứ? Còn nữa, anh nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng những lời của anh đã nói ra hay sao?" Nhiếp Tử Vũ quyết tâm ép buộc chính mình phải trở thành con người độc ác, cô nheo mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn anh nói "Tôi ngốc nghếch nên mới bị anh lừa một lần đầu tiên, bị lừa hai lần là do tôi ngu xuẩn, bây giờ lại bị lừa lần thứ ba nữa thì tôi thực sự đúng là con người từ đầu đến cuối quá mức ngu ngốc! Vì thế, Tống Linh à, anh đừng hy vọng tôi còn sẽ tin tưởng vào những chuyện ma quỷ của anh nữa!" Bị bệnh sao? Nếu một người thực sự bị bệnh thì chắc chắn sẽ không nói là mình bị bệnh! Vì thế anh ta chắc là lại muốn lừa gạt cô thôi! Vì không biết được kế hoạch anh ta đang muốn lừa gạt, vậy thì Nhiếp Tử Vũ, ngàn vạn lần mày chớ có tin anh ta, tuyệt đối không nên mềm lòng! Ở trong lòng Nhiếp Tử Vũ đang hung hăng tự nhắc nhở chính mình, ánh mắt của cô liếc nhìn anh một cái đầy vẻ kiên quyết, cuối cùng cô dứt khoát xoay người bước chân ra khỏi quán cà phê. Chỉ là khi cô nói, nếu như cô quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, thì cô sẽ phát hiện ra Tống Linh đang khép hai mắt lại, ôm lấy ngực vẻ mặt đầy thống khổ... Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại và
bảo bối ngoan ngoãn để cho anh yêu