bảo bối của thiên kim
Truyện Bảo Bối Sát Thủ Của Thiên Long Lão Đại - Chương 56 với tiêu đề 'Trừng Trị Tiểu Tam' Hiện menu doc truyen. Danh sách .
Na Tra ( chữ Hán: 哪吒) là một vị thần trong thần thoại Trung Hoa. Được mô tả chi tiết thông qua các tác phẩm Phong thần diễn nghĩa, Tây du ký, Na Tra được mô tả là một vị thần tiên có pháp lực cao cường, đứng vào hàng những vị tiên cao cấp nhất của Thượng giới. Na
Trạng thái: Full. Đánh giá: 7.4/10 từ 610 lượt. Cùng đọc truyện Bảo Bối Của Tổng Tài Ác Ma của tác giả Hà Tuyết Nhi, Jeon Jun Na, Lê Thị Kiều Ngân tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Tên khác: Thế Giới Của Anh Chỉ Có Em ( Quyển I) Quyển I: Bảo
Vay Tiền Nhanh Iphone. Chương 03. Tác giả Vân Thất Nhi ║ Poster Diêu Di Thiên Kim ngồi xổm bên cạnh người nọ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta một hồi, nhận thấy đối phương đúng là lơ mình thật, cô hơi xấu hổ gãi má mấy cái. Nhưng nhìn những bông hoa xinh đẹp kia, Phó Thiên Kim quyết định không quan tâm thái độ của người này nữa, mà là chuyên tâm ngắm hoa. Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng nói chuyện của hai cô gái. Bởi vì hoa viên của Tiêu gia thật sự quá rộng, lại có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, từ cao đến thấp, từ thân bụi đến thân cây, tất cả chúng đều tranh nhau khoe sắc khiến cho người nhìn rất ấn tượng. Mà hai người Phó Thiên Kim là đang ngồi xổm, xung quanh hai người lại là bụi bụi hoa Tú Cầu rất đẹp, cho nên hai cô gái kia nhất thời không phát hiện ra hai người, vì thế bọn họ nói chuyện cũng không kiên dè gì. Phó Thiên Kim nhất thời bị lời nói của hai người đó hấp dẫn, liền ngóng tai lên để nghe. Giúp việc A nói “Bọn họ cho mình là ai chứ? Người muốn làm con dâu Tiêu gia nhiều không đếm xuể kia kìa, ở đây mà còn đưa ra điều kiện ở rể.” Giúp việc B liền phụ họa “Chứ gì nữa, ở đời còn có đứa con gái không biết xấu hỗ đi chọn chồng, mà còn chọn giữa hai người là anh em ruột nữa chứ, loạn luân, loạn luân hết.” Không phải chứ, như thế mà gọi là “loạn luân”? Không hiểu hai người này có biết mình đang nói gì không vậy? Phó Thiên Kim càng nghe càng cảm thấy buồn cười. Giúp việc A lại nói tiếp “Hôm nọ bà chủ vừa nghe nói đến chuyện bắt rể liền tức giận làm ầm lên một trận rồi, lần này bên kia lại nhắc nữa, bà chủ không điên lên mới lạ, xem ra cô con dâu sắp vào cửa này chưa gì đã khiến mẹ chồng tương lai không ưa nổi rồi.” Giúp việc B cao hứng nói “Cái này là dĩ nhiên.” Sau đó giọng cô ta có vẻ hơi buồn bực “Nhưng hai ông chủ hình như không phản đối đâu, xem ra chuyện ở rể này sẽ thành đấy.” Giúp việc A tức giận nói “Cô nói xem, bà chủ không lẽ lại để cậu hai đi ở rể sao?” Giúp việc B lập tức trả lời “Cái này sao có thể. Không phải nói là chọn một trong hai cậu chủ sao, còn cậu cả đấy.” Giúp việc A nghe thế liền liếc xéo cô bạn mình, bĩu môi nói “Nếu là cô, cô sẽ chọn cậu cả sao?” Nhìn thấy biểu tình như ăn phải mướp đắng của đối phương, giúp việc A hả hê trong lòng, sau đó nói với vẻ ghét bỏ “Thấy chưa, chúng ta không có cửa còn không muốn gả cho cậu cả, huống chi là con gái của Phó gia kia lại có quyền chọn lựa chứ. Có điên mới chọn gả cho cậu cả đấy.” Giúp việc B bĩu môi một cái “Cũng đúng! Cậu cả là một thằng ngốc, khó hầu hạ muốn chết, cả ngày không nói được một chữ, tôi còn tưởng là thằng câm cơ đấy, vừa ngốc vừa câm, trời ạ, lấy chồng chứ có phải lấy của nợ về thờ đâu.” “Này, nhỏ cái miệng thôi.” Giúp việc A vội kéo bạn mình một cái, sau đó cũng cảm thán “Phải công nhận rằng cậu cả có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, còn hơn cậu hai đấy, nhưng chỉ có cái mã đó thôi thì được gì, nếu muốn gả thì cũng phải là cậu hai chứ, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn đẹp trai có đẹp trai, quan trọng là người ta có tài, có tiền, tâm trí bình thường. Người như cậu hai mới là đối tượng trong mộng của mọi người nha.” Giúp việc B trêu ghẹo “Ha ha, chết cô nha, nếu để vú Lâm nghe thấy, xem xem bà ấy có lột da cô không. Ai không biết cậu cả là tối kỵ của vú Lâm, muốn cuốn gối nghỉ sớm hả?” “Sợ gì chứ, tôi chỉ nói sự thật thôi chứ có bịa ra đâu.” Tuy nói như thế, nhưng giọng nói của giúp việc A bất giác cũng nhỏ hơn rất nhiều “Cô nói xem, cậu cả thành ra như thế rồi, cô gái kia sẽ chọn cậu cả sao?” “Đương nhiên sẽ không chọn, chỉ có người bị thần kinh mới chọn cho mình một người chồng như thế.” Giúp việc B khinh thường nói. “Theo tôi thấy, để cậu cả đi ở rể nông thôn là quá phù hợp, dù sao cậu ấy cũng chẳng giúp ích được gì, ngoài việc chỉ biết trồng cây thôi.” Giúp việc A cười lên, giọng nói không giấu nổi sự châm chọc của mình, “Đúng đúng, người như cậu cả là thích hợp đi ở rể nhất. Nhưng con của cậu cả và cô gái kia sinh ra sẽ không ngốc sao?” “Phó gia lỗ vốn rồi.” “Ha ha.” Nghe đến đây, Phó Thiên Kim thật không phân biệt ra được đâu là giọng nói của hai giúp việc nữa, bên tai cô giờ đây chỉ toàn là lời châm chọc và sự hả hê của bọn họ. “Đừng bóp nữa, hoa sẽ đau đấy.” Đột nhiên lúc này vang lên một giọng nói trầm khàn, khiến Phó Thiên Kim giật mình nhìn lại, hóa ra giọng nói ấy là của anh chàng làm vườn kia. Theo tầm mắt không vui của đối phương, cô cúi đầu nhìn xem, lúc này mới phát hiện ra bản thân trong lúc vô thức, đã bóp chặt lấy một đóa hoa gần mình. “A! Xin lỗi.” Cô vội buông tay ra, nhỏ giọng xin lỗi. Nhưng khi nhìn đóa hoa xinh đẹp trong tay mình, từng cánh hoa rơi xuống đất, cô có chút không biết làm sao. “Cái này, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.” Phó Thiên Kim áy náy nhìn anh. Nhưng nhìn biểu cảm lạnh tanh ở trên mặt anh, mấy lời phía sau, cô lại nói ra không được nữa. ***** “Đủ rồi, chuyện A Anh ở rể là điều không được, tôi không đồng ý. Hai nhà Tiêu Phó có giao hôn, tôi không có gì để nói, nhưng bắt A Anh đi ở rể Phó gia thì không được.” Trần Tình trừng mắt nhìn chằm chằm vào chồng mình, giãy tay ra, tức giận quát “Thằng bé sau này là người thừa kế Tiêu gia, nếu bắt phải chờ cháu nội ra đời, rồi lớn lên thì biết đến khi nào? Còn như Phó gia nhất quyết muốn bắt rể thì chọn lấy A Tuấn đi, thằng bé này là anh lớn, lấy vợ đương nhiên là nó tới trước rồi.” “A Tình, bà có biết mình đang nói gì không hả?” Khi nghe đến những lời cuối cùng của vợ mình, Tiêu Chí Minh giận không kìm nổi mà quát lên. Đây là lời nói của một người mẹ sao? Chuyện trước đây bà đối xử với A Tuấn tệ như thế nào, chẳng lẽ thời gian qua mười bảy năm khiến bà quên không còn gì cả? Thật lòng mà nói, ai trong hai đứa con này đi ở rể nhà người ta, ông cũng không muốn, không phải tự tôn đàn ông mà là tình thương ông dành cho con mình. Nếu chuyện đi ở rể không thể tránh khỏi, ông muốn người đi là A Anh mà không phải là A Tuấn, không gì cả, chỉ một việc A Anh nó có thể tự lo cho mình là đủ rồi. A Tuấn nó như thế, ở dưới mí mắt của ông còn bị mẹ nó và bà nội quá cố của nó khi đó đối xử như thế nào, ông cả đời này không thể nào quên được. Ông không thể làm gì hai người này bởi vì một là vợ mình, là người phụ nữ ông yêu và nhất quyết muốn lấy về. Người còn lại chính là mẹ ruột của mình. Ông có thể hiểu tâm trạng của họ lúc đó, ông cũng có thể không nhắc lại chuyện cũ này nữa, nhưng còn quên đi thì không. Nếu lúc đó ông có thể kịp thời nhận ra thì A Tuấn sẽ không như bây giờ. Thằng bé đơn thuần, không biết lấy lòng hay giao tiếp với ai, nếu rời khỏi tầm mắt của ông thì thằng bé sẽ còn như thế nào nữa. Nhưng A Anh lại khác, nó thông minh, lại hiểu chuyện, dù ở hoàn cảnh nào cũng dễ thích ứng được. Lại nói, ông tin tưởng cha mình, ông cụ chắc hẳn đã tìm hiểu qua và suy nghĩ kỹ càng nên mới có thể chấp nhận yêu cầu này của Phó gia. Ông cụ thương A Tuấn như vậy, chắc hẳn cũng có cùng suy nghĩ giống mình, chẳng phải ông cụ nhất quyết phải kêu A Anh về cho bằng được đó sao? “Ông xã!” Trần Tình không phục nhìn chồng mình, nhưng bà biết trong mọi chuyện ông có thể trao đổi hoặc nhường nhịn bà, duy chỉ đụng đến A Tuấn thì không thể. Nhưng mà chuyện lần này có liên quan đến tương lai hạnh phúc của A Anh, bà không thể lùi bước được. “Hừ! Ta còn chưa công bố người thừa kế đâu, con dâu nhọc lòng rồi.” Tiêu Diễn hừ lạnh một tiếng. Trần Tình chấn động nhìn lại cha chồng mình, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào? Trong lòng bà cứ có giọng nói hỏi Cha chồng không để A Anh thừa kế thì để ai đây? Đối mặt tình huống này, Cao Mỹ Nhã có chút đỡ không kịp, vội cười hòa nhã “Nhà mình cứ bình tĩnh cái đã.” Nói xong, Cao Mỹ Nha quay sang nhìn Trần Tình, cười nhẹ “Chị nhà nóng quá nên nghe không hết lời tôi nói rồi. Tuy cháu nhà mình là ở rể Phó gia thật, nhưng cậu ấy vẫn có thể tiếp tục làm những việc mà mình đang theo đuổi, chỉ khác là dọn về ở chung một nhà với con gái nhà tôi thôi, đây là thời đại nào rồi, đâu phải phong kiến, một khi ở rể là không còn quyền hạn gì nữa.” Trần Tình bị lời nói vừa rồi của cha chồng, nhất thời không dám nói gì nữa, chỉ trầm mặc ngồi đó tự bực bội một mình. Thật ra hôm nay Cao Mỹ Nhã đến đây là để nói lại một lần nữa giao kèo mà chồng mình đã bàn với ông cụ Tiêu Diễn mấy hôm trước, nói ra trước mặt mọi người trong nhà họ cùng nghe mà thôi. “Thật ra theo ý của chúng tôi, dù ai trong hai anh em nhà mình ở rể Phó gia, điều kiện vẫn như vậy, không riêng gì cháu nhỏ, kể cả Tiểu Thiên có chọn cháu lớn cũng sẽ thế thôi.” Cao Mỹ Nhã cười cười khẳng định. Những gì Phó Tử Hạo nói ngày đó, ông cụ vẫn còn nhớ rõ, theo những gì đối phương nói, ông cụ có thể khẳng định một điều, nhà họ Phó không hề xem trọng tiền tài của nhà ông, chẳng qua là tụi nhỏ chỉ muốn thực hiện nguyện vọng của A Nhuyễn mà thôi. Lại nói, thật ra Tiêu Diễn ông cũng không quan tâm chuyện không phân chia hay phân chia tài sản gì đó, dù sao nhà họ Tiêu có được thành tựu như ngày hôm nay, một phần cũng là nhờ khi xưa Phó gia tận tình giúp đỡ, nếu Tiểu Thiên nhận được phần tài sản gì của Tiêu gia, cũng là con bé xứng đáng nhận được. “Nói còn hay hơn hát.” Trần Tình nghe vậy liền lầm bầm, ai ngờ nói nhỏ vậy cũng bị chồng nghe được, ông trừng mắt nhìn bà một cái. Trần Tình thấy vậy bĩu môi quay mặt đi chỗ khác. Thật lòng mà nói, Trần Tình cũng được coi là một người phụ nữ khôn ngoan, biết nắm bắt sắc mặt người khác, lèo lái trong giao tiếp rất cẩn thận khiến cho những người từng tiếp xúc qua đều cảm thấy bà là một người phụ nữ rất khéo hiểu lòng người lại phóng khoáng. Nhưng đó là trường hợp bình thường, một khi đụng đến quyền lợi của con trai bà, đặc biệt là Tiêu La Anh thì bao nhiêu khôn khéo nhạy bén đều phao ra sau đầu, bà chỉ biết không thể để cho con bà chịu thiệt. Ở rể, nói ra chẳng vinh quang gì. Không biết lời nói vừa rồi của Trần Tình có bị Cao Mỹ Nhã nghe được không, chỉ nghe thấy Cao Mỹ Nhã nhàn nhạt nói “Nhà mình yên tâm, hôn lễ giữa hai đứa nhỏ chỉ tổ chức cho người trong nhà biết thôi, sẽ không công bố ra ngoài đâu, đừng sợ.” Tiêu Chí Minh càng trợn mắt nhìn vợ mình một cái. Lần này, Trần Tình làm như không thấy, cười mỉa đáp “Hi vọng mình nói được làm được.” “Đương nhiên.” Từ nãy tới giờ, Cao Mỹ Nhã đều dùng thái độ hòa nhã nói chuyện, nhưng lần này cũng chỉ đáp lại một tiếng lạnh tanh. Quả nhiên chọn ở rể là đúng, chứ nếu Tiểu Thiên mà làm dâu của bà Trần này, chắc chắn sống không nổi rồi. “Tiêu Chí Minh, làm ơn quản miệng vợ anh cho kỹ vào, đừng làm xấu mặt nhà ta nữa.” Tiêu Diễn thật sự tức giận với thái độ này của con dâu, nhưng ông là cha chồng, có những lúc không tiện nói gì, chỉ có thể gằng với con trai mà thôi. “Dạ, thưa ba.” Tiêu Chí Minh hơi đỏ mặt, đáp. Sau đó ông quay mặt qua, trừng mắt cảnh cáo vợ mình. “Để cháu chê cười rồi.” Tiêu Diễn cười làm lành với Cao Mỹ Nhã “Nói qua nói lại cũng không đi tới đâu, phải xem hai thằng cháu nhà bác, đứa nào có duyên với Tiểu Thiên nữa. Chúng ta cho bọn nhỏ gặp mặt nhau cái đã rồi bàn tiếp việc tổ chức hôn sự.” Nói xong, Tiêu Diễn quay sang hỏi con trai mình “A Tuấn giờ này chắc ở ngoài vườn nghịch hoa rồi, còn A Anh đã về chưa?” Tiêu Chí Minh nhíu mày, sau đó nhìn quản gia hỏi “Cậu hai về chưa?” Nghe quản gia nói còn không thấy, ông không khỏi có dự cảm chẳng lành. Trông thấy cha mình đang dần tối sầm mặt xuống liền nhanh nhẹn nói “Hồi tối con có gọi điện cho nó, bảo nó về. Nó cũng đồng ý nhưng có thể về trễ một chút vì sáng nay nó có cuộc họp hội đồng. Nếu kẹt xe hay có chuyện gì khác thì nó nhất định sẽ gọi điện thông báo cho con một tiếng, . . .” “Gọi hỏi nó xem giờ đang ở đâu.” Tiêu Diễn mất hứng nói, sau đó quay sang nói với quản gia “Chú đi ra vườn xem, xem thử có A Tuấn ở ngoài đó không? Có thì dẫn nó đi rữa mặt sạch sẽ rồi đưa nó đến đây. À, nhìn xem có con bé Tiểu Thiên ở đó luôn không, cũng gọi con bé đến đây luôn đi.” Quản gia đáp ứng một tiếng rồi đi nhanh ra cửa. Tiêu Diễn lúc này mới cười cười nhìn Cao Mỹ Nhã trò chuyện mấy câu, xem như cuộc trò chuyện dây dưa từ sáng đến giờ đến đây tạm chấm dứt. “Cái gì? Con đang dự tiệc cưới của bạn? Con có biết phân biệt chuyện nào nặng, chuyện nào nhẹ không hả? Cả nhà đều đang chờ con, mà con như thế được hả? Về ngay!” Tiêu Chí Minh thật sự giận, mặc dù đã cố khống chế âm lượng rồi, nhưng những người có mặt ở đây đều nghe thấy được. Cao Mỹ Nhã vốn đang cười, nghe vậy, trên gương mặt bà lạnh tanh không bày tỏ thái độ gì. “Về ngay, nghe không!?” Tiêu Chí Minh không muốn nói nhiều, đứa nhỏ này luôn hiểu chuyện vì sao hôm nay lại như vậy chứ? Khi nãy bị Trần Tình quậy một trận với người ta, bây giờ thì hay rồi, con trai cũng muốn cho hai lão già gần xuống lỗ này phải xấu mặt sao? Tiêu gia mình mấy chục năm cho người tìm kiếm người nhà của Phó gia, chẳng phải vì muốn đền đáp đại ân khi xưa và thực hiện giao ước của hai nhà do trưởng bối hứa hẹn sao? Nay người đã tìm được, cũng bàn đến chuyện hôn ước rồi, nhà người ta lại hiểu chuyện thông cảm cho mình như thế, còn mình thì sao, ba lần bốn lượt làm khó người ta. Nhìn sao cũng giống như Tiêu gia chỉ đánh tiếng muốn báo đáp người xưa với mọi người để lấy tiếng thơm, nhưng khi tìm được người lại khi dễ bọn họ đủ điều. Mặt mũi này đều bị vứt xuống sông hết rồi. > Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy nghi hoặc của Tiêu La Anh. Chỉ trách loa điện thoại của Tiêu Chí Minh quá tốt, một câu này đều để mọi người nghe được. Sắc mặt của Cao Mỹ Nhã bây giờ muốn cố cũng không hề tốt lên được. “Cô Trần, đây là tác phẩm của cô à?” Tiêu Diễn giận run người, nhìn con dâu chằm chằm, nếu không phải cái danh “cha chồng, nàng dâu” này, ông rất muốn tát cho đối phương một cái. Thật là mất hết mặt mũi rồi. Trần Tình lúng túng không biết nói gì, đành gồng mình, xem như không nghe gì, vẫn ngồi đó cúi đầu xem móng tay của mình. Vì tương lai của A Anh, bà chỉ có thể đứng ra tranh thủ cho con mình thôi. Ông nội, thậm chí là cha ruột của thằng bé, đều chẳng thể trông chờ được. Dù A Anh có tài giỏi đến đâu, một khi để người khác biết được, đường đường người thừa kế của tập đoàn lớn nhất nhì thành phố A cùng nhiều bất động sản của Tiêu gia, lại đi ở rể nhà nghèo, mới nghĩ thôi đã chịu không nổi rồi. Trần Tình biết, cha chồng và chồng mình đang rất bất mãn về bà, nhưng bà cũng rất hiểu người nhà của mình, bà biết dù cho bọn họ có bất mãn hay tức giận như thế nào thì chỉ nói bà được vậy thôi, đóng cửa rồi bị bọn họ giáo huấn như thế nào, bà cũng không sợ người ngoài biết được. Quả thật để Trần Tình đoán đúng rồi, cha con Tiêu Diễn thật sự tức giận muốn công tâm rồi nhưng không thể trách mắng bà trước mặt người ngoài được, chỉ đành nói bà mấy câu, sau đó quay sang xin lỗi người ta. Cao Mỹ Nhã cũng không muốn lần đầu tiên gặp nhau liền vạch nát mặt ra nhưng thế, bà còn nhớ ở nhà có mẹ chồng đang trông mong nhìn thấy cháu nội bảo bối của mình lấy chồng đấy. Dù sao chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hai vợ chồng bà, Tử Hạo từng nói cha con Tiêu Diễn là người thấu tình đạt lý, mặc dù người vợ có chút khó nhằn mỗi khi đụng đến đứa con thứ của bà ta, nhưng dù sao nhà mình cũng không muốn ăn gắt gao gì nhà họ, cho nên làm sao để hai nhà đều thoải mái là được. Ngày đó sau khi nghe mẹ chồng nói muốn tìm nhà họ Tiêu thực hiện lời hứa hôn ước, Cao Mỹ Nhã và chồng đã cãi nhau rất nhiều, nhất là sau khi điều tra về hai đứa con này của Tiêu Chí Minh. Theo ý bà, nếu phải kết hôn, vậy cứ chỉ thẳng đứa con thứ Tiêu La Anh cho Tiểu Thiên, nhưng chồng bà không chịu, muốn để gặp mặt bên kia nói chuyện xem sao. Ngoài mặt, bà nhường nhịn vì không muốn mẹ chồng buồn lòng, mà vợ chồng bà cũng có thể vì nhiều trận cãi vả lại xa cách, đặc biệt là Tiểu Thiên, con bé cũng đã đứng ra nói thẳng với hai vợ chồng bà như vậy rồi, bà cũng chỉ có thể nhận mệnh. Nhưng thâm tâm, bà vẫn muốn chọn người tốt cho con gái mình. Nhưng giờ, bà nghĩ lại rồi, người bà coi là lựa chọn tốt nhất, chưa chắc đã tốt. Tiêu La Anh này cũng không tốt như những gì đối phương thể hiện ra ngoài. Một lát nữa, bà phải quan sát kỹ đứa con lớn của nhà này thế nào mới được. Tiêu Chí Minh giận tái mặt, quát lớn vào điện thoại “Đi về ngay cho ba!” Ngữ khí mười phần không cho chống cự lại. Trần Tình nghe vậy liền sốt ruột, tuy biết chồng mình quả thật giận không nhẹ, nhưng bây giờ bà cũng bất chấp, một khi A Anh nghe lời, thật sự trở về nhà chính liền tiêu thật rồi. Chẳng lẽ muốn bà trơ mắt nhìn A Anh ở rể thật sao? “Chú Phục đâu, sao đi kêu cậu cả vào nhà mà lâu thế, không thấy người ta đang chờ à?” Trần Tình vội vàng hét tên của quản gia lên. Lời này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, lửa cháy càng lan rộng cả. Hai tay Tiêu Diễn đang cầm đầu gậy đều run lên vì giận, môi ông cụ mím chặt lại, như đang khắc chế điều gì. Cao Mỹ Nhã có tiếng là lý trí nhất cũng nghe không nổi nữa. Cũng may người đến hôm nay là mình, đổi lại là Tử Hạo thì đã lật bàn bỏ đi từ lâu rồi. Nhưng mà nếu bà ngồi đây lâu chút nữa, cũng không chắc chuyện kết thân này sẽ thành nha. Có lẽ phải xin lỗi mẹ chồng một tiếng rồi. “Mọi người không cần tranh cãi nữa.” Phó Thiên Kim cười nhẹ đi vào, đưa mắt nhìn một lượt mọi người có mặt ở nơi đây, sau đó ánh mắt rơi trên người Cao Mỹ Nhã. Giọng nói vô cùng chậm rãi mà rõ ràng “Người con muốn lấy là Tiêu La Tuấn.”
Chương 07. Tác giả Vân Thất Nhi ║ Poster Diêu Di Phó Thiên Kim nhẹ nhàng ngồi lên giường, nhưng lại khiến Tiêu La Tuấn giật mình, cảnh giác nhìn cô chằm chằm, cô có chút cười khổ. “Anh đang sợ gì vậy?” Cô nhỏ nhẹ hỏi, đổi lại là sự im lặng không người đáp. “Anh không thích trong nhà có nhiều người sao?” Cô vẫn kiên nhẫn, dịu dàng hỏi. Nhưng hỏi xong, cô lại cảm thấy có lẽ vấn đề này cũng không đúng, rõ ràng ở Tiêu gia, người làm có rất nhiều, cô lướt nhìn sơ thôi cũng đã gấp đôi số người hiện tại có mặt ở trong nhà mình rồi. “Hay là anh không thích có quá nhiều người nhìn vào anh?” Cô dè dặt hỏi. Một lát sau, Tiêu La Tuấn mới khẽ gật đầu một cái. Cô hơi mỉm cười, hóa ra vấn đề nằm ở đây. Trong phòng lại rơi vào im lặng. Cô mấp máy môi, lại nhỏ giọng hỏi “Anh có thích mèo con không?” Tiêu La Tuấn không phản ứng gì, cô tưởng anh không muốn nói chuyện nữa, không ngờ lúc này anh lại lắc đầu. “Anh không thích mèo con à?” Tiêu La Tuấn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói “Không biết.” Sau khi nghiệm nghiệm câu trả lời của anh, cô đoán có lẽ anh không biết con mèo trông như thế nào, cô bèn dò hỏi “Anh thấy qua mèo con chưa?” Lần này Tiêu La Tuấn cho đáp án rất nhanh, anh lắc đầu mấy cái. “Anh có muốn xem không? Con mèo mẹ nhà em tháng trước mới sinh mấy nhóc tỳ dễ thương lắm.” Thế là đằng trước náo nhiệt ăn uống, nhà sau yên ắng chỉ có cô và Tiêu La Tuấn đang ngồi chồm hỗm sau đống củi để rình xem mèo con. Bởi vì mèo mẹ rất cảnh giác, nếu nó phát hiện có người dòm ngó đám con của nó, nó sẽ dời ổ đi ngay, lúc đó muốn kiếm ổ mới của nó cũng sẽ mất chút thời gian. Mèo mẹ là một con mèo trắng muốt, nhưng sinh ra ba nhóc tỳ lại là hai bé tam thể, một bé lông xám. Sau một tháng thì ba bé mèo con đều đã mở mắt, hiện giờ là giai đoạn chúng tập đi, nhìn ba bé run run bước đi dưới sự giám sát của mẹ, quả thật đáng yêu vô cùng. Cô quay sang nhìn anh, thấy hai mắt anh long lanh nhìn chằm chằm vào chúng, cô nhỏ giọng “Thích không?” Anh liền gật đầu không chút do dự, cô lại nhỏ giọng nói tiếp “Qua chút thời gian, mấy bé mèo đi cứng, em bế chúng ra cho anh ôm nhé, chịu không?” Tiêu La Tuấn có chút do dự, anh lại nhìn mấy bé lông xù đằng kia, hơi bất an gật đầu. Cô mỉm cười nhìn anh một cái, sau đó đưa mắt nhìn mấy bé mèo con cùng anh. Trần Tình muốn đi toilet, mà cái toilet chết tiệt của nhà này lại nằm rời nhà chính, muốn tới đó phải tới nhà sau, đi ngang qua nhà bếp. Lúc bà giải quyết xong, đang thầm chửi bố cục của nhà này, liếc mắt liền trông thấy một màn hai người bọn họ đang ngồi xổm làm gì đó ở nhà chứa củi. Trần Tình đưa mắt nhìn con trai mình ngồi xổm ở đằng kia, trong mắt lay động, không biết nghĩ gì. * Trời vừa sập tối thì mưa cũng dứt, mà “Tiệc cưới” này coi như hoàn thành tốt đẹp mà không có mặt cô dâu chú rể. Người nhà Cao gia rời đi trước, sau đó đến Tiêu gia, và cuối cùng là cô bạn thân Lâm Trinh Trinh. Trước khi đi, Lâm Trinh Trinh còn không ngừng kéo tay nói nhỏ với cô, “Này, tớ không thấy chú rể ra sao nhưng thật ra em trai của chú rể cũng được quá đó hả, thiết nghĩ anh trai cũng sẽ không tệ chút nào, cậu được hời rồi.” Nói rồi còn dùng gùi trỏ chọt chọt vào người cô. “Cái con nhỏ này.” Phó Thiên Kim thật là bó tay với cô bạn mê trai này của mình. “Mà ~ không biết người ta có bạn gái chưa nhỉ?” Lâm Trinh Trinh đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi nhỏ. Coi bộ đây mới là nguyên nhân chính cho việc “Kéo tay nói nhỏ” này đi. Nghĩ tới cậu em chồng này, thật tình là ấn tượng ban đầu không hề tốt chút nào, với lại cả buổi tiệc cô không hề tham gia cho nên chẳng rõ con người cậu ta ra sao. “Cậu ta phóng điện với cậu hả?” Phó Thiên Kim nhướng mày hỏi. “Làm gì có.” Lâm Trinh Trinh liền phũ nhận ngay, sau đó ỉu xìu nói “Nếu phóng thì mừng rồi, cả buổi cậu ta chỉ toàn ngồi đó, hoặc nói chuyện với mấy bác mấy chú, có chịu rời đi chỗ nào đâu, muốn đến gần bắt chuyện cũng không được.” Cô bèn vỗ vai bạn thân, thâm ý nói “Cũng may cậu không tới gần cậu ta, nếu không mẹ chồng tớ đương trường thiêu sống cậu ngay.” “Ặc!” Lâm Trinh Trinh trợn mắt, cúi đầu, hạ giọng thật thấp “Bộ bác ấy dữ lắm hả?” Nói nói, Lâm Trinh Trinh cố nhớ lại xem cả buổi tiệc hôm nay thế nào, thứ nhất, bác ấy ít đụng tới đồ ăn trên bàn, nước uống cũng là chai nước suối tự mang theo. Thứ hai, cũng chẳng thấy bác ấy đề cập tới việc muốn nói chuyện với cô dâu hoặc chú rể, thậm chí cũng không thấy bác ấy bắt chuyện với mẹ Cao, nhìn càng giống như là tới ăn tiệc hơn là người nhà thông gia. Thứ ba, hình như mỗi lần mình nhìn anh đẹp trai kia, bên tai đều nghe tiếng “Hừ, hừ” thì phải, ngồi bên trái bác ấy là mẹ Cao, bên phải là. . . . . “Thôi cũng trễ rồi, tớ, tớ về nha.” Lâm Trinh Trinh vội phất tay rồi leo lên xe máy chạy đi mất. Thiên Kim vào nhà, nhìn thấy mẹ và vú Lâm đang bận dọn dẹp, cô liền chạy tới phụ một tay. Thật ra chén bát gì đó đều được các mợ phụ giải quyết hết rồi, hiện tại chỉ còn một ít đồ còn sót lại để thu dọn thôi. Ai ngờ lại bị Cao Mỹ Nhã xua đuổi “Đi đi đi, hôm nay không cần con phụ, mau đi tắm rồi nghỉ đi.” Sau đó lại hạ giọng thật thấp, “Chú rể đang chờ nha.” Phó Thiên Kim đỏ mặt, nhìn mẹ mình một cái, thật muốn dậm chân với mẹ luôn. “Đúng đó, Tiểu Thiên, ở đây có bác với mẹ cháu là đủ rồi, mau đi tắm đi.” Vú Lâm cũng phụ họa. Cái này càng khiến mặt mày cô đỏ lự, cảm giác thật là xấu hổ không có chỗ chui, ngượng ngùng bỏ chạy lấy người. Lúc cô vào phòng, Tiêu La Tuấn đã tắm rữa xong, hiện tại đang ngồi xếp bằng trên ghế may xem sách. Cô bèn chạy tọt vào nhà tắm, không dám nhìn anh lâu. Kì cà kì kèo ở trong nhà tắm một hồi, cuối cùng cô cắn cắn môi, hít sâu một hơi mới bước ra. Tiêu La Tuấn anh vẫn là tư thế đó không đổi, Phó Thiên Kim cô lại bồn chồn cái gì nha. Nhìn nhìn anh, cô quay trở lại nhà tắm, lúc đi ra còn cầm theo một chiếc khăn sạch, chậm rãi đi tới chỗ anh. Tiêu La Tuấn đang chăm chú xem sách, đột nhiên trên đầu bị gì đó chụp lấy, anh hoảng hốt ngước đầu lên, thân thể là muốn bật dậy, nhưng nhìn thấy là cô, anh thoáng ngồi xuống. “Làm anh giật mình hả, xin lỗi nha.” Cô chán nản phát hiện ra mình vừa làm ra việc ngu ngốc gì, sau đó cười ngượng ngùng nói “Em thấy tóc anh còn ướt, để như vậy mà ngủ sẽ không tốt. . . . Anh, anh mau lau khô tóc đi.” Tiêu La Tuấn nhìn nhìn cô, sau đó chậm rãi để quyển sách xuống, lau khô tóc qua loa mấy cái rồi nhìn cô. Cô bị nhìn có chút không biết làm sao, hơi do dự, mím mím môi, đi tới gần dè dặt nói “Hay, . . . . để em lau tóc cho anh nha.” Tiêu La Tuấn vẫn nhìn cô không nói gì, sau một hồi mới đưa đầu mình về phía cô. Cô thoáng đỏ mặt, đi ra sau lưng anh, nhẹ tay lau tóc cho anh. Trong phòng im ắng lạ thường, cái bầu không khí này khiến cô có chút hít thở không thông, sau một hồi lau tóc cho anh xong, cô vội kéo khăn trên đầu anh xuống, muốn đem nó vào nhà tắm phơi. Nhưng chưa kịp rời đi, thì tay đã bị người kéo lại, cô thở hắt ra, nhìn anh, có chút lắp bắp, nói “Anh, anh còn cần gì sao?” “Tóc cô. . . . .” Tiêu La Tuấn vừa nói vừa đưa mắt lên nhìn tóc cô, nhưng anh phát hiện ra chúng đều không bị ướt. “Lúc nãy trong nhà tắm, em đã sấy tóc qua rồi.” Nghe anh nói vậy, cô cười cười, theo bản năng liền giơ tay vuốt tóc mình. Tiêu La Tuấn nhìn chằm chằm vào tóc cô hồi lâu, sau đó mới buông tay cô ra. Phó Thiên Kim được tự do, liền chạy nhanh vào nhà tắm, tim đập bang bang không thôi. Sau một hồi lâu, cô mới lần nữa bước ra. Lần này Tiêu La Tuấn đã ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Anh là người rất đúng giờ, đến giờ đi ngủ là sẽ nằm ở trên giường ngay, mặt dù có ngủ hay thức, lại là chuyện khác. Phó Thiên Kim thấy vậy càng đỏ mặt không biết phải làm sao, hít sâu mấy hơi, cô chầm chậm đi tới bên giường, lưỡng lự hồi lâu cô mới leo lên giường. Đúng lúc này Tiêu La Tuấn lại ngẩng đầu lên nhìn cô, dùng giọng trầm khàn hỏi cô “Cô. . . . làm gì vậy?” A! Cái này muốn cô giải thích ra sao đây trời. Chẳng lẽ lại nói là – Ngủ với anh chứ làm gì? Trời ạ! Muốn mạng mà. Nhưng anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, mà cô lại đang ở tư thế gác một chân lên giường, nếu giằng co nữa sẽ không xong đâu. Cô hít hít mấy hơi, ngập ngừng nói “Từ, từ hôm nay. . . . chúng ta, chúng ta sẽ ngủ chung một giường. Anh, anh thấy. . . . có được không?” Trong phòng lại rơi vào khoảng lặng không người đáp, bên tai chỉ có tiếng hít thở của nhau, cùng tiếng tim đập bang bang của mình là rõ nhất. Phó Thiên Kim tưởng chừng mình sẽ trôi qua một đêm với tư thế kì cục này, thì bỗng nghe được tiếng anh đáp rất khẽ, “Được.” Chỉ một tiếng được này thôi, chẳng hiểu sao mặt cô đều đỏ lự, cả người nóng hầm hập. Cô nuốt nước miếng mấy cái, lấy hết can đảm nằm ở trên giường, đắp chung một cái chăn với anh, cả người cứng như khúc củi, không dám nhúc nhích. Đêm này sao qua đây!
Chương 02. Tác giả Vân Thất Nhi ║ Poster Diêu Di Ngồi trong quán café, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Từng vệt từng vệt nước mưa lăn dài trên khung cửa kính, không khí bên trong quán vô cùng ấm áp, quanh quẩn bên tai là những nốt nhạc du dương hòa trong tiếng nói cười của mọi người, tạo cho thực khách một cảm giác thoải mái và ấm cúng. Nhưng dường như loại cảm giác này lại không thể ảnh hưởng đến tâm tình của cô gái đang ngồi gần cửa sổ sát đất kia. Cô vẫn luôn đưa tầm mắt của mình nhìn ra bên ngoài như vậy, chăm chú ngắm nhìn từng hạt từng hạt mưa rơi tí tách xuống nền gạch trên đường. Hôm nay sau khi tiễn Tiêu Diễn lên sân bay, Phó Thiên Kim liền nhận được điện thoại của bạn trai mình, à mà không, phải nói đúng hơn là “bạn trai cũ”. Cô và anh ta quen nhau vào cuối năm hai của đại học, chính xác thì lúc đầu là do anh ta theo đuổi cô, sau hơn một năm anh ta bền bỉ dây dưa đá động đến cô đủ kiểu, cô nghĩ, sao mình không thử một lần, vậy nên mới chấp nhận anh ta. Đoạn thời gian hai người ở bên nhau cũng coi như là hạnh phúc đi, hai người bọn họ quen nhau hơn hai năm, việc thân mật vượt quá giới hạn chính là hôn nhau. Phó Thiên Kim tự nhận mình là tuýp người truyền thống, chỉ khi nào kết hôn xong thì mới nghĩ đến “chuyện đó”, còn trong giai đoạn quen nhau như thế này cô chỉ có thể chấp nhận việc hôn nhau mà thôi. Nhưng đối phương thì khác, ban đầu anh ta vẫn rất tôn trọng cô, nhưng dạo gần đây lại hay đòi hỏi ở cô, cô không muốn thì anh ta quay sang trách mắng, đôi khi lại than vãn vì sao mình lại có cô bạn gái tính tình lãnh đạm đến mức khô khan như thế này. Mà những việc trên cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu cho việc anh ta muốn chia tay với cô, những việc đó cũng chỉ là cái cớ cho việc anh ta đã thay lòng rồi. Trước khi quen nhau, cô đã nói rõ những việc này và muốn anh ta tôn trọng cô và cô cũng sẽ tôn trọng sở thích hay suy nghĩ của anh ta, lúc đó anh ta chẳng phải rất tán thành đó sao, bây giờ lại đem những việc đó ra để làm lý do chia tay? Nguyên nhân đơn giản chỉ vì anh ta đang quen với một cô gái làm cùng công ty với anh ta, gia cảnh của cô ấy lại vô cùng tốt. Không tốt sao được, cô ta là con gái cưng của giám đốc tập đoàn Hưng Thịnh, đứng trong top hai mươi doanh nhân thành đạt có sức ảnh hưởng lớn đến nền kinh tế của thành phố A nói riêng và cả nước nói chung cơ mà. Quen với cô ta thì con đường sự nghiệp của anh mới có thể đi lên, mới có thể ngốc đầu nhìn thiên hạ, nhưng còn ở mãi với em thì anh chỉ có thể quanh quẩn làm người làm công cho người khác. Anh yêu em, nhưng chỉ tình yêu thôi thì không thể sống qua ngày với đồng lương còi cọc đó được, anh cần có tiền bạc và địa vị nữa.’ Đây chính là những gì anh ta đã nói khi chia tay với cô, có buồn cười không? Anh ta muốn phát triển sự nghiệp mà cô là chướng ngại vật đầu tiên, vậy thì cô chỉ có thể chiều theo ý anh ta mà buông tay bởi vì cô biết, tuy cha mẹ cô tốt lắm, nhưng nếu con rể tương lai nhân phẩm không tốt thì dù anh ta tài giỏi giàu có như thế nào thì họ cũng rất sẵn lòng nhốt người đó ở bên ngoài, miễn tiếp khách. Chỉ nói đến bản thân cô thôi, cô là một người rất lười, cô lười phải đi tranh đá với mấy người nói một mà phải suy đến ba, đến mười thì mới hiểu rõ họ đang muốn nói gì với mình. Nói chuyện với họ, cô cần có một bộ não thiên tài thì mới hiểu hết những ẩn ý bên trong từng lời nói của họ. Có lẽ từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh bà nội, tiếp xúc với những con người chất phác nơi thôn quê, dài lâu tính cách và lối suy nghĩ của cô cũng dần bình lặng hơn, có người từng nói với cô là cô không có chí cầu tiến, con người không có tham vọng cho nên mới dậm chân một chỗ ở cái thôn nhỏ này. Nhưng chỉ có cô mới biết, tham vọng của cô rất lớn, vô cùng lớn là đằng khác. Cô muốn sống một cuộc đời bình dị, an nhàn qua ngày với bạn đời của mình, cùng anh đi hết đoạn đường không tranh với đời này, chỉ cầu trời đừng bắt hai người phải chia lìa vì những chuyện ngoài ý muốn. Rồi cô sẽ sinh cho anh những đứa con ngoan ngoãn, cùng anh nhìn chúng lớn lên, trưởng thành rồi lập gia đình, tuổi về già cùng anh khi dễ con cháu, sau đó mỉm cười cùng anh nắm tay rời đi. Nghe qua thì rất đỗi tầm thường, nhưng con người ta có mấy ai đạt được điều “tầm thường” đó? Ban đầu cô chấp nhận anh ta không phải vì hai người có chung ước vọng này hay sao? Nhưng giờ đây ước mơ của cô vẫn còn đó, trong khi đối phương thì đã thay đổi. . . . . . . Mà hôm nay anh ta hẹn gặp cô chính là vì muốn đòi lại chiếc nhẫn cặp có khắc tên của hai người ở trên đó, trước khi đi còn không quên dặn cô nếu có gặp nhau ở trên đường thì hãy cứ xem là người xa lạ. Mới hai tuần trước thôi, hai người chính thức chia tay, anh ta còn nói gì khi chia tay vẫn có thể làm bạn với nhau, vậy mà lời nói khi nãy lại mâu thuẫn đến vậy. Nhớ đến đây, cô cười khẽ một tiếng đầy châm chọc. Không rõ Phó Thiên Kim ngồi đó bao lâu rồi, chỉ biết đến khi cô lấy lại tinh thần và muốn đi về thì cũng là lúc quán muốn đóng cửa. Đứng trên đường, quay đầu lại, nhìn các nhân viên của quán đang bận rộn dọn dẹp ở bên trong, Thiên Kim khẽ nhếch miệng cười rồi nhìn thẳng con đường ở phía trước, cất bước đi không một chút do dự. Vốn cô cho rằng chuyện chia tay này cũng chẳng là gì đối với cô, cô vẫn sống tốt, vẫn không mất miếng thịt nào, chẳng qua là trong thói quen sẽ không xuất hiện một người vẫn luôn dây dưa ở bên cạnh mình nữa mà thôi. Nhưng không ngờ chỉ một chuyện này thôi lại tốn hết một ngày thời gian của cô rồi. Anh ta đã là người của quá khứ, chuyện bây giờ cô nên làm là xếp nó vào trong một chiếc hộp và khóa chặt nó lại, còn chìa khóa, tốt nhất là nhanh ném nó đi cho thật xa. Đúng như cô bạn thân của cô vẫn thường hay nói, cóc ba chân thì hiếm, chứ đàn ông hai chân thì đầy trước mặt. Lúc đó cô nghe chỉ thấy buồn cười, nhưng giờ, cô lại thấy đúng lắm. * Về đến nhà cũng đã hơn mười giờ, Thiên Kim vội trả tiền taxi, sau đó nhanh chóng vào nhà. Nhẹ tay đóng cửa lại, cô thay giày ra, mang dép đi trong nhà vào, nhẹ tay nhẹ chân đi về phía cầu thang, cô không muốn đánh thức mẹ dậy vào lúc này. Nhưng khi đi ngang qua phòng bếp, cô nghe thấy có tiếng động ở bên trong liền tò mò đi lại gần nhìn xem. Bên trong phòng bếp lúc này chỉ có một mình mẹ cô đang bận rộn khom người canh độ lửa để hầm canh cho kịp sáng mai đem đến cho bà nội, bên bếp còn lại cũng đang hầm một nồi khác, ngửi mùi thơm tỏa ra có lẽ là mẹ đang hầm canh gà để tẩm bổ cho cha. Từ lúc bà nội đổ bệnh phải nhập viện cho đến nay, cha luôn là người túc trực bên giường của bà nội một bước cũng không rời, công việc ở công ty đều giao cho thư ký Tôn phụ trách thực hiện, còn mình thì ở đằng xa chỉ đạo. Mà mẹ cũng là người bận rộn không kém gì cha, bà vừa phải lo lắng chuyện ở công ty của chính mình vừa phải chăm sóc cho cha và bà nội ở bệnh viện, chạy đi chạy lại giữa hai đầu không biết mệt là gì. Nhưng bà vẫn không vì thế mà lơ là trong việc chăm sóc cho mọi người trong nhà. Nay còn vì chuyện hôn sự của cô mà bà thiếu chút nữa thì trở mặt với cha, từ khi bắt đầu nhận biết cho đến nay, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy hai người cự cải với nhau nhiều như vậy, mà nguyên nhân lại là vì mình. Thiên Kim đứng lặng người nhìn bóng lưng bận rộn của mẹ ở trong bếp, sau đó im lặng đi lên lầu, vào phòng, đóng cửa lại, thay bộ đồ trong nhà vào, nằm trên giường một lúc lâu. Không gian ban đêm yên tĩnh khiến cho con người ta có thể bình ổn mà nghĩ thông rất nhiều điều, nhưng nếu không khéo nó sẽ nuốt mình vào thế giới ích kỷ của nó. Cô ngồi dậy tắt đèn ngủ ở trên bàn, kéo chăn qua phủ đầu rồi nằm vùi vào trong chiếc gối mềm mại đầy dụ hoặc kia. ***** Đồng thời vào lúc này, ở Tiêu gia. “Là người nhà Phó gia tự đến tìm chúng ta để bàn chuyện hôn sự giữa hai đứa nhỏ hả ba?” Tiêu Chí Minh ngồi bên trái của Tiêu Diễn, vẻ mặt nghi hoặc hỏi cha mình chuyện phát sinh vào buổi sáng hai ngày trước đó. Hôm đó nhận được tin của vợ, ông cũng muốn hỏi cha mình một tiếng nhưng công việc trong tay không dứt ra được, cố lắm mới chờ đến tối trở về nhà, nhưng lại không ngờ ông cụ lại không có ở nhà, hỏi ra mới biết là đi gặp bác Phó. Nếu ông cụ không đích thân gọi về nói là mình sẽ ở lại mấy ngày bên đó để trò chuyện với bác Phó thì ông không khỏi nghi ngờ là ông cụ bị người lừa đi mất rồi. “Ừ, chuyện hôn sự này dù sao cũng là di nguyện trước lúc mất của bà nội con, nay bác Phó lại bệnh thành ra như vậy, rất có thể. . . . . Cho nên ba muốn mối hôn sự này tiến hành nhanh một chút. Ngày mai con bé Tiểu Thiên, cháu nội của bà ấy và mẹ của con bé sẽ đến đây để bàn chuyện hôn sự với nhà chúng ta, buổi trưa con tranh thủ về nhà một lát đi. À, gọi cho A Anh cũng về luôn đi.” Tiêu Diễn nhấp một ngụm trà, sau đó nhìn con trai mình nói. Nhưng không đợi Tiêu Chí Minh lên tiếng, Trần Tình vẫn ngồi ở bên cạnh chồng, nghe cha chồng nói thế trong lòng vô cùng nôn nóng liền tiếp lời thay chồng. “Gọi A Anh về làm gì hả ba, không phải hai nhà chúng ta định ra mối hôn sự này từ trước với nhau sao, vậy cho nên người được chỉ định sẽ lấy cháu gái của bác Phó chính là cháu trai lớn của Tiêu gia chúng ta rồi, cũng chính là A Tuấn chứ, thế thì khi nào lại đến phần của A Anh được ạ.” Trần Tình cười cười nhìn cha chồng nói. Mặc dù Tiêu La Tuấn và Tiêu La Anh đều là con ruột do chính bà mang nặng đẻ đau sinh ra, nhưng tình thương và sự kỳ vọng mà bà đặt lên đứa con trai thứ hai này lại nhiều hơn. A Anh thông minh tài giỏi lại rất tri kỷ, khiến người làm mẹ là bà vô cùng tự hào, đi đến đâu cũng nghe thấy con trai mình được rất nhiều người thán phục khen ngợi nó, người làm mẹ như bà đương nhiên là thơm lây. Con đường tương lai của A Anh đang rộng mở, người vợ xứng với nó chỉ có thể là con gái của một gia đình môn đăng hộ đối với Tiêu gia, có người vợ như thế mới có thể trợ giúp chồng mình trong sự nghiệp. Nhưng A Tuấn thì khác, đứa con trai đầu lòng này từ khi sinh ra đã là đứa trẻ nhược trí, sự ra đời của nó khiến cho bà phải chịu nhiều tủi nhục bởi những lời lẽ mà mẹ chồng mỗi lần nhắc đến đứa con này, rồi ánh mắt của mọi người nhìn bà như chê cười như thương hại, tất cả đều khiến cho bà không thể chịu đựng nổi. Rất may rằng chuỗi tháng ngày ấy đã chấm dứt sau khi bà sinh đứa con thứ hai này ra, nó là một thằng bé thông minh lại lanh lợi, ai thấy cũng thích cũng thương. Từ khi sinh A Anh ra, bà mới có thể ngốc đầu lên nhìn mọi người, có lẽ cũng vì thế mà bà thiên vị đứa con trai thứ này hơn. Nhưng không phải vì thế mà bà tuyệt không thương A Tuấn, chỉ là thương ít mà thôi. Thử nhìn A Tuấn đi, nó vừa sinh ra đã là đứa trẻ nhược trí, vừa khó tính lại không thích gần người khác, dù là ai có lòng muốn gần gũi với nó cũng bị nó làm lơ, ngày này qua tháng nọ muốn thương yêu nó cũng phải nản lòng thôi. Mà với tính khí như thế của nó thì làm sao quen được con gái nhà người ta, hỏi sao cưới được vợ, chuyện này cũng khiến bà khổ tâm lắm chứ. Nhưng khi nghĩ đến chuyện có người nguyện ý gả cho nó, bà lại sợ người nọ gả cho nó là vì nhớ nhung đến phần tài sản sau này được chia cho nó, rồi về sau vợ nó rất có thể chán ghét nó ngu ngốc mà vứt bỏ nó rồi mang tiền rời đi, nghĩ đến đây bà liền không muốn nó cưới vợ, nhưng chẳng lẽ để nó sống cô đơn đến già? Chỉ việc muốn nó cưới vợ và không cho nó cưới vợ không thôi cũng là một chuyện rất mâu thuẫn rồi. Nhưng mà lúc này cha chồng lại bắt buộc một trong hai đứa con trai này phải thực hiện ước định năm xưa giữa hai nhà Tiêu Phó, mà nếu phải lựa chọn lấy đứa con gái thiếu giáo dưỡng kia thì thật xin lỗi A Tuấn, giữa hai đứa con này, bà thà để cho A Tuấn đi ra nhận lấy còn hơn là A Anh. Tiêu Diễn liếc mắt nhìn con dâu mình một cái, ông làm sao không biết cô con dâu này đang đánh cái suy tính gì chứ. Đúng là A Tuấn là anh trai, nếu bàn chuyện hôn sự cũng nên là nó trước, không đến lượt A Anh phận làm em này, nhưng trong ước định cũng chỉ nói là con cháu của hai nhà, mà không nói rõ nhất định phải là con trưởng, lại nói cả hai đứa cháu trai này cũng chỉ lớn hơn Tiểu Thiên có mấy tuổi mà thôi. Tuy rằng A Tuấn có chút khác với những đứa bé cùng trang lứa, nhưng nó không phải là đứa bị nhược trí mà chẳng qua là bị chứng tự bế thôi. Nhược trí và tự bế, nó khác nhau lắm đấy, nhưng mà vợ và con dâu ông, thậm chí những thân thích kia chỉ chăm chăm xem thằng bé là đứa nhược trí, rồi xem thường đến ngày nay. Thằng bé chỉ đơn giản là không muốn tiếp xúc với mọi người mà thôi, nó cảm thấy an toàn và thoải mái hơn trong thế giới mà nó tạo ra. Cho nên trong mắt mọi người nó chẳng khác gì những đứa bé bị nhược trí hay si đần cả. Nhưng trong mắt ông, A Tuấn là một đứa bé vô cùng đáng yêu, rất ngoan, chỉ mỗi cái tội là không thích nói nhiều và rất thích “lơ” mọi thứ ở xung quanh nó, cả người lẫn vật. Cái tính khí đó của nó thật khiến cho ông vừa thương lại vừa hận mà. Lại nói, trong mấy ngày tiếp xúc với đứa nhỏ Tiểu Thiên kia, ông cảm thấy tính cách của Tiểu Thiên rất thích hợp với A Tuấn. Chỉ cái tính thích ngẩn người của con bé thôi cũng đã thấy rất hợp rồi, nếu đem tính cách này phối cùng với tính “lơ” của A Tuấn, hai đứa nhỏ này mà ở chung với nhau thì không có gì để chê. ☉,◉ kìa cụ, cụ nói gì thế? Tuy là nghĩ vậy, nhưng chứng tự bế này của A Tuấn đương đối “nặng”, nó cực kỳ không thích tiếp xúc với bên ngoài, kể cả cha mẹ và những người thân của nó, nó cũng không thân thiện gì với bất kỳ ai, ngay cả ông cũng phải bỏ ra suốt mười lăm năm kề cận chơi đùa với thằng bé, nó mới “miễn cưỡng” nói với ông dăm ba câu. Nếu nói đến thứ mà nó hứng thú nhất thì chính là trồng hoa, không hiểu vì sao trong lĩnh vực này thằng bé rất có thiên phú, những loại hoa nó trồng từ giống hoa cao quý đến cỏ dại ven đường, chỉ cần qua tay nó đều có thể trở nên đẹp đẽ lạ thường. Mà người già thì rất thích gần thiên nhiên, cho nên ông cũng rất thích ngồi nhìn thằng bé chơi đùa với hoa cỏ. Ngay trong dinh thự này thôi, ông đã cho xây một căn nhà kính, dành hẳn một mảnh vườn để cho thằng bé mặc sức chơi đùa trong đó cả ngày. Nhưng nếu thằng bé cứ mãi chơi trong thế giới của mình như thế, thì mặc cho ông cảm thấy hai đứa nhỏ này rất xứng đôi với nhau thì cũng lực bất tòng tâm, đứa nhỏ Tiểu Thiên cũng chưa chắc gì sẽ có cùng cảm nhận giống như ông a. Cho nên mối hôn sự này có thể sẽ thuộc về A Tuấn, nhưng ông không muốn cháu nội của A Nhuyễn bị thiệt, cho nên cũng muốn đem đứa cháu thiên tài, diện mạo số một số hai kia cùng về, nếu Tiểu Thiên chọn A Anh thì cũng không sao, tuy rằng ông cũng rất muốn A Tuấn của ông sẽ là người được vợ. Nhưng đây chỉ mới là suy nghĩ ích kỷ của ông, mà lời nói này của con dâu tuy rằng ở một góc độ nào đó rất hợp ý ông, nhưng không có nghĩa ông cũng tán thành cái suy nghĩ không đạo đức này của nó. Tiêu Diễn nhìn thoáng qua Trần Tình, mất hứng nói “Cứ theo ý của ba đi, gọi cho A Anh ngày mai phải về nhà chính, tốt nhất là về sớm trước khi người ta tới.” “Nhưng, . . . .” Trần Tình muốn nói tiếp nhưng lại bị Tiêu Chí Minh trừng mắt một cái, đành đem những lời muốn nói đến cửa miệng phải lội ngược nuốt trở về. Bà hậm hực ngồi lại chỗ của mình, buồn bực không nói gì. Kêu A Anh trở về? Hừ, đứa con gái kia là cái thá gì, chưa bước vào làm dâu nhà này thì đã làm bà chướng mắt đến cực điểm rồi. A Tuấn tuy ngốc một chút, khó gần một chút nhưng phần tài sản sau này thuộc về nó đều sẽ không thiếu một đồng, nói về diện mạo của nó thì có thể nói là chỉ hơn chứ không kém A Anh. Nhưng như thế thì sao, có người con gái nào lại muốn sống cùng một người chồng có tâm trí bất thường để rồi phải khổ cả đời không? Đương nhiên lúc này A Anh sẽ là sự lựa chọn tốt nhất rồi. Kêu A Anh về, bằng không đưa thẳng thằng bé đến lễ đường có phải nhanh hơn không? “Dạ, con sẽ gọi cho A Anh, bảo nó ngày mai phải về, ba cứ yên tâm.” Tiêu Chí Minh cười nhẹ, nói với cha già mà tâm tính lại như trẻ con của mình, muốn trấn an ông cụ đừng vì tức giận mà khiến cho huyết áp tăng lên. Gọi A Anh về thì về đi, nếu con bé kia chọn A Anh thì cũng không có gì lạ, bất quá thì ông cố gắng ra sức dọn đường để cho A Tuấn có một cuộc sống tốt nhất sau khi ông không còn nữa là được, chọn ai trong hai đứa nó cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của ông cả. “Hừ, coi như con thức thời.” Tiêu Diễn trừng mắt nhìn con trai mình một cái, sau đó chống gậy đi về phòng mình, để lại Tiêu Chí Minh ngồi đó cười khổ. Sau khi nhìn thấy thân ảnh cha mình khuất sau cánh cửa, Tiêu Chí Minh trợn mắt nhìn Trần Tình một cái, sau đó gỡ mấy ngón tay mà bà đang nhéo ở bên hông mình ra, xem ra cha già đã nhìn thấy động tác nhỏ này của A Tình rồi. “Vào phòng.” Tiêu Chí Minh gầm nhẹ một tiếng với vợ rồi bước đi lên lầu. Trần Tình bĩu môi một cái, sau đó cũng đi nhanh lên lầu. Xem ra bà vẫn là nên xuống tay từ A Tuấn mới được, chỉ cần nó nói muốn vợ thì với tình cảm mà cha chồng dành cho thằng bé nhất định sẽ chiều theo ý nó, nhưng . . . . . Bà sẽ thành công sao, A Tuấn sẽ nghe lời bà, nó hiểu sao? Vẫn là thử một lần đi. Nghĩ như thế, Trần Tình liền đổi hướng đi nhanh về phía phòng của Tiêu La Tuấn. ***** Thiên Kim đi dạo một vòng, cuối cùng mới đi vào ngồi ở trong đình nhỏ giữa hoa viên của Tiêu gia nghỉ ngơi, đưa mắt ngắm nhìn hoa hoa cỏ cỏ muôn màu sắc ở trước mặt. Cô phải công nhận một điều, hoa ở đây được chăm sóc rất tỉ mỉ, cho nên chúng mới có thể nở đẹp như thế, từng đóa hoa nở ra không có nửa cánh hoa e nấp chịu nán lại, tất cả chúng đều thi nhau khoe sắc giống như vốn chính nó phải có dáng vẻ như vậy. Không khí nơi đây lại vô cùng thoáng mát và trong lành, giống như căn nhà nhỏ nơi cô và bà nội sống vậy, tuy không có từng luống hoa đủ màu sắc như nơi đây nhưng nơi cô ở lại có từng luống rau xanh mươn mướt, vài bụi hoa dại điểm xuyến quanh góc tường nhỏ, rất thơ mộng và bình dị. Cô rất thích ngồi ngẩn người ngắm nhìn vườn rau nhỏ kia mỗi sáng, quan sát từng hạt sương tụt dài trên phiến lá, khi ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào vạn vật, trông chúng vô cùng đẹp mắt, lại có một ý gì đó rất yên bình. Có lẽ cô thích hợp với nông thôn hơn, nếu không có mối hôn sự này, không biết chừng cô sẽ lấy một anh nông dân chất phác nào đó, hoặc là một anh làm vườn chẳng hạn, như thế căn nhà nhỏ của hai người lúc nào cũng tràn đầy sức sống, mấy đứa nhỏ của hai người sinh ra sẽ được lớn lên cùng với thiên nhiên, hít thở bầu không khí trong lành, không phải quá tuyệt sao? Thiên Kim nghĩ đến đây lại cười khẽ một tiếng, chắc tại vì cô đang quan sát người làm vườn cách cô không xa kia cho nên mới có cái suy nghĩ này đi. Nhưng khi nhìn đôi bàn tay khéo léo của người nọ chăm bẫm từng khóm hoa, lại không hiểu vì sao khi nhìn bóng lưng của người nọ lặng lẽ làm việc ở đó, cô bỗng cảm thấy thật yên bình. Nhưng mà nãy giờ cô dạo hoa viên cũng lâu rồi nhỉ, không biết mẹ và người lớn nhà họ Tiêu đã bàn chuyện đến đâu rồi? Đúng vậy, khoảng 9h thì mẹ con cô đã đến Tiêu gia, sau khi chào hỏi người lớn hai nhà xong, hàn huyên được vài câu, mẹ liền đuổi khéo cô đi chỗ khác trước khi hai nhà chính thức bàn hôn sự và cho bọn nhỏ gặp nhau, mẹ cô muốn trao đổi thật kỹ về mối hôn sự này. Thật ra cô cũng hiểu chuyện mẹ cô muốn bàn lại với người lớn nhà họ Tiêu là gì, còn không phải là chuyện bắt rể sao? Điều này cũng dễ hiểu thôi, nhà bác Tiêu có hai người con trai nếu một trong hai người đó ở rể Phó gia thì vẫn chấp nhận được đi, dù sao lúc đó bác Tiêu cũng còn một người ở lại tiếp nối hương hỏa cho Tiêu gia, nhưng Phó gia lại khác, cha mẹ chỉ có một mình cô là con, nếu cô đi làm dâu người ta, coi như cha cô sẽ tuyệt tự, không người nối nghiệp mà ông cực khổ gây dựng cả đời. Khụ, thật ra mà nói nếu cô vẫn ở Phó gia mà không gả đi thì cô cũng sẽ không nối nghiệp cho cha hoặc mẹ đâu, mà họ cũng đã từ bỏ chuyện bắt ép cô phải lựa chọn việc nối nghiệp ai trong hai người từ rất lâu rồi, đơn giản là họ hiểu con gái của mình, hiểu cô không có khiếu và cũng không muốn tiếp xúc với thế giới đấu đá ngầm đó, mà họ cũng không muốn con gái bảo bối này phải dấng thân vào hố lửa, nhưng không có nghĩa là họ sẽ từ bỏ chuyện chọn người thừa kế. Gia nghiệp Phó gia không thể rơi vào tay người khác họ, cho nên bọn họ chỉ có thể kiên nhẫn chờ cháu của mình ra đời và huấn luyện nó thành người nối nghiệp mình, vì thế chuyện kén rể là chuyện đã định từ trước. Cô nghe cha nói chuyện này cũng đã bàn trước với ông cụ Tiêu Diễn và được ông cụ chấp thuận, nhưng hôm nay mẹ vẫn muốn nhắc lại trước mặt mọi người một lần nữa, để tránh những rắc rối sau này có thể phát sinh. Lại nói lúc Tiêu Diễn nghe cha Phó nói những lời này, ông cụ đã cân nhắc và suy nghĩ rất lâu, sau đó mới gật đầu đồng ý. Đồng thời ông cụ cũng nói cho cha mẹ Thiên Kim biết rõ về tình huống của hai đứa cháu mình, đứa lớn theo lý là vị hôn phu theo ước định của hai nhà, nhưng thằng bé này lại mắc chứng tự bế, khả năng giao tiếp với mọi người rất thấp, nhưng nhìn chung các mặt nó đều phát triển rất tốt, không khác gì người bình thường. Chỉ bất thường đôi chỗ, Tiêu Diễn ở trong lòng thầm bổ sung thêm. Còn đứa cháu nhỏ lại là một người thông minh, rất có thiên phú trong lĩnh vực kinh doanh, có thể nói đứa cháu nhỏ này sẽ là người thừa kế của Tiêu gia. Ông cũng không muốn Tiểu Thiên ăn thiệt, trong hai đứa cháu này mặc cho Tiểu Thiên lựa chọn, ai cũng được. Chỉ có điều nếu như cô chọn đứa cháu thứ hai của ông, thì đứa con đầu lòng của hai người phải mang họ Tiêu và gửi về Tiêu gia, do Tiêu gia nuôi dưỡng. Bên cạnh đó, cha Phó cũng đưa ra điều kiện, nếu Tiểu Thiên chọn đứa cháu thứ hai này của ông cụ làm chồng, thì người con rể này tuy mang tiếng là ở rể Phó gia, nhưng chuyện kinh doanh của Phó gia cậu không được nhúng tay vào, bởi vì người thừa kế sản nghiệp của Phó gia sẽ là con do Tiểu Thiên sinh ra. Hai bên đều nhượng bộ nhau một bước, kết thúc cuộc trao đổi cũng không phát sinh ra chuyện gì để khiến đối phương phải khó chịu về nhau. Đương nhiên việc này Phó Nhuyễn cũng không hề biết đến, bà cụ chỉ biết sắp tới chính mắt mình sẽ nhìn thấy đứa cháu gái bảo bối của mình lấy chồng, không lâu sau đó bà cụ sẽ có cháu chắt, gọi mình một tiếng “cụ cố”, không còn gì vui mừng hơn. Sau khi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Thiên Kim ngó nhìn bâng quơ một lượt, rất nhanh liền bị thu hút bởi giống hoa lạ mà người làm vườn kia đang chăm sóc. Cô chưa nhìn thấy qua loại hoa này bao giờ, màu sắc rất đẹp, một màu vàng óng rất bắt mắt, nhìn hình dáng đóa hoa rất giống lá của cây rẻ quạt, nhưng cô biết cây rẻ quạt là thuộc cây thân gỗ chứ không phải cây thân bụi thế kia. Tò mò, Thiên Kim rời khỏi đình nhỏ, bước đến gần chỗ người làm vườn để nhìn rõ loài hoa đó hơn, sau khi ngắm nhìn một hồi cô cũng không biết nó là loại hoa gì? “Chào anh, hoa này đẹp thật, mùi cũng rất thơm nữa. Đây là hoa gì thế, trông rất lạ?” Thiên Kim mỉm cười, thái độ hòa đồng dễ gần, muốn thỉnh giáo người nọ về giống hoa này. Người kia giật mình một cái, đột nhiên bên cạnh mình xuất hiện thêm một người khác, lại còn bắt chuyện với mình hỏi về hoa mà mình trồng nữa chứ. Anh ta hơi quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình một cái, cũng không vì thái độ hòa ái dễ gần mà trả lời cô, sau đó không chút dấu vết dời tầm mắt đi, tiếp tục việc làm ở trong tay. Nhìn thấy thái độ của đối phương như thế, Thiên Kim sửng sốt trong chốc lát, cô khó hiểu lại đưa mắt nhìn kỹ đối phương một cái. Lời của tác giả. Ta, ta muốn khóc quá~ Ôi, vốn định hình tính cách của nam chính không phải như thế đâu, vì sao lại lạnh lùng thế này, quý “công tử phũ” a, rõ ràng trước đó trong lòng ta đã định, anh rất đáng yêu mà. Anh Tuấn dễ thương đâu rồi, trở lại đi~~~~~~~
bảo bối của thiên kim