bạn cùng phòng là tử thần

Danh sách Chương. Chương 1: Âm Sai Mục Dung. Chương 2: Cửa hàng giấy hàng mã. Chương 3: Bạn cùng phòng, Tang Du. Chương 4: Linh hồn A Miêu. Chương 5: Vui quá hoá buồn. Chương 6: Sự kiện nhảy lầu. Chương 7: Vô căn chi hồn. Chương 8: Quá khứ đau thương. Căn Phòng Tử Thần Căn Phòng Tử Thần bước vào phim, chúng ta sẽ được làm quen với 6 con người thuộc nhiều ngành nghề trong xã hội thông qua việc họ được nhận một hộp quà có chứa vé mời tham gia trò chơi Escape Room với giải thưởng lên đến 10.000 USD. Bạn cùng phòng, RoomMate (2021) phim 18+ gái xinh Hàn Quốc Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Gumiho Thám Tử Lừng Danh Conan Detective Conan Vay Tiền Nhanh Iphone. A Miêu nghe xong chấn động thật lâu, Hách Giải Phóng không biết từ nơi nào lôi ra điếu thuốc, ngậm lên môi khói liền bóc lên, phun ra nuốt vào làm khói mờ mịt như nét mặt của hắn. Hai người im lặng thật lâu, điếu thuốc đã đốt hơn nửa, Hách Giải Phóng nói tiếp "Cha ruột của Mục Dung, Mục Hải Tuấn là con nghiện cờ bạc, thua đến trong nhà chỉ còn lại bốn cái vách, nợ nần chồng chất bị chủ nợ dí sát, nổi điên muốn đem Mục Dung đi bán trả nợ, mẹ của Mục Dung, Đường Khiết tính cách nhu mềm bị Mục Hải Tuấn dùng chiêu nước ấm nấu ếch* thuần phục đến ngay cả lời cũng không dám nói."*Nước ấm nấu ếch là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ Ngụ ý con người khi đã quen với tình huống nào đó rồi sẽ không cảm nhận được sự nguy hiểm, một khi phát giác mọi thứ đã quá muộn màng. "Sau đó thì sao?" "Sau đó thế nào hả?" Hách Giải Phóng nhả ra ngụm khói, lại lâm vào hồi ức "Dưới góc độ dương gian mà nói, mẹ của Mục Dung rất đáng thương, có thể tha thứ nhưng mà ở Địa Phủ, bất luận là tự sát, giết người hoặc bỏ rơi con nhỏ đều trở thành trọng tội...Năm đó cũng làm Địa Phủ một trận kinh sợ, mẹ của Mục Dung là bị hai vị Ngưu đầu Mã diện áp giải xuống Địa Phủ." "Ngưu đầu Mã diện có thật à?" "Đương nhiên, Ngưu đầu Mã diện, Hắc Bạch vô thường đều tồn tại. Bốn vị này đều cùng một ti ở học viện Thần Chết, như là tôi đây, học viên ở Bạch học viện, Tạ tiên sinh...à, vừa là sự phụ vừa là cấp trên của tôi, Thất gia Tạ Tất An, Mục Dung thì thuộc Hắc viện, dưới sự giám sát của Bát gia Phạm Vô Cứu. Nói xong Hách Giải Phóng ôm quyền bái lạy tứ phương một cái. "Ủa...vậy sao trước giờ tôi chưa từng gặp?" Trên mặt Hách Giải Phóng hiện lên nụ cười kỳ quặc "Em cho rằng ai cũng có thể gặp Thất gia và Bát gia sao? Muốn gặp họ, còn phải xem em đủ tư cách không!" "Xì, là ý gì chứ?" Lúc này A Miêu đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, chăm chú lắng nghe Hách Giải Phóng giải bày, làm cô như đang bước vào một thế giới thần thoại, thần bí và đầy cám dỗ. Hách Giải Phóng vứt đầu thuốc lá, ngồi trên bàn làm việc của Mục Dung nói tiếp "Thất gia và Bát gia là một đôi, luôn đi cùng nhau đón người, người này nhất định khi còn sống phải có công đức lớn, tạo phúc một phương, xây cầu xây đường đắp đê ngăn lũ một lòng hướng về bá tánh, khi chết đi nếu nhìn thấy hai vị Hắc Bạch thì coi như tạo hoá của người này vô cùng tốt, linh hồn nào được hai vị ấy dẫn đi kiếp sau đều có thể tiếp tục làm người, còn là dạng đại phú đại quý." "Ngưu đầu Mã diện thì hoàn toàn ngược lại, Ngưu đầu A Bàng, Mã diện Minh Vương, hai người này mà đi câu ai, nhất định linh hồn sẽ xuống địa ngục chịu trăm ngàn năm khổ, nương theo Súc đạo mà luân hồi." "Vậy mẹ của Mục Dung..." Hách Giải Phóng thở dài nhẹ gật đầu. Bên trong cửa tiệm lại rơi vào im lặng, Hách Giải Phóng nhìn chầm chầm vào thế thân nữ quỷ, xuất thần suy nghĩ. Qua một lúc lâu mới phục hồi nói tiếp "Từ đó Mục Dung trở thành cô nhi, được viện mồ côi của thành phố Sơn Dương thu nhận, năm cô ấy mười tuổi, Mục Dung nằm mơ thấy mẹ của mình ở dưới Địa Ngục chịu khổ, cái loại mẫu-tử liên tâm này quả thật khó lý giải. Mẹ của Mục Dung một khi đã sa vào Địa Ngục thì không có tư cách báo mộng cho người nhà, vậy mà Mục Dung lại có thể cảm nhận được, tuy lúc đó cô ấy vẫn còn là một đứa nhỏ, nhưng lại lén lút uống nước khử trùng ở viện tự sát." "Hả?!" "Lại trùng hợp, chính là tôi đi câu cô ấy." "Vậy...vậy sao Mục Dung lại khởi tử hoàn sinh?" Hách Giải Phóng cười cười từ bàn làm việc nhảy xuống "Không còn sớm, tôi phải trở về rồi. Nếu em hiếu kỳ như vậy, sao không thử đi hỏi Mục Dung một chút?" A Miêu rùng mình, trong lòng đối với Mục Dung vẫn có chút sợ, đó là một loại cảm giác kỳ diệu, dù đã bị hấp dẫn thật sâu nhưng lại mang thêm chút kiêng kỵ. Hách Giải Phóng làm như hiểu rõ "Về sớm một chút, em là vô căn chi hồn, nếu có thể đi theo Mục Dung thì coi đó như số mệnh của em." Nói xong lại bóp pháp ấn biến mất. A Miêu mơ mơ hồ hồ bay về phòng 403 ở Hân Hân gia viên, nhớ lại những gì Hách Giải Phóng nói trong lòng lại ngứa. "Tang Du~~~~ Tang Du~~" "Hả...~" "Tang Du, tỉnh! Tớ có chuyện muốn nói với cậu."~~~~ Mục Dung làm xong việc, bay trở về nhà. Lại thấy Tang Du đã dậy từ lúc nào, đang ngồi trên ghế sofa loay hoay điện thoại, A Miêu thì đang ngồi cạnh bên Tang Du, cô nhíu mày "Ngươi cách xa người sống ra một chút, đừng quấy nhiễu sinh lực của người ta." "A, Mục Dung đại nhân~" A Miêu lập tức kéo dài khoảng cách với Tang Du, Tang Du người đang loay hoay điện thoại kia không biết nhìn thấy gì vui nhìn màn hình điện thoại mỉm cười. Mục Dung nhìn sơ một cái liền bay trở về phòng mình. Tang Du thả lỏng bàn tay, màn hình điện thoại hiện tin dự báo thời tiết... Tám giờ sáng, Mục Dung từ trong phòng đi ra, Tang Du đã làm xong điểm tâm. Nhìn Mục Dung đang đứng ở cửa sững sờ mỉm cười "Đã dậy rồi, rửa mặt ăn cơm thôi." Mục Dung hơi há miệng, chăm chú nhìn ánh mắt nhu tình như nước của Tang Du một chút, ngoan ngoãn đi rửa mặt. Nhìn bóng lưng của Mục Dung, Tang Du lại có chút đau lòng. Hôm qua A Miêu đã kể cho nàng nghe. Nàng chưa từng nhìn thấy loại tình huống này, càng không thể mở lời an ủi, điều duy nhất nàng có thể làm là dựa vào quan hệ bạn cùng phòng, nấu cho Mục Dung một ít đồ ăn ngon. Hai người ngồi đối diện nhau, Tang Du gấp một miếng trứng chần đưa vào chén Mục Dung. "Cô có kiêng món nào không?" "Không có." "Thích ăn món nào?" "Cũng không có." "Vậy ghét món nào?" "Thịt mỡ và rau thơm." "À, đã nhớ." "Thật ra không cần phiền phức vậy, tôi đã trả tiền trước cho một cửa tiệm bán đồ ăn sáng rồi, mỗi ngày ăn ở đó là được, còn tiện đường nữa." "Bây giờ càng lúc càng lạnh rồi, ăn đồ lạnh không tốt cho dạ dày, với cả tôi cũng muốn ăn cơm mà thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi của cô và tôi không khác nhau mấy, không phiền đâu." "Tùy cô vậy." "Mục Dung?." "Ừm." "Ban ngày một mình ở nhà có chút nhàm chán, không biết tôi có thể đến quán của cô xem một cái không?" "...là cửa hàng vàng mã?" "Tôi biết~ được không?" "Được." A Miêu đang lơ lửng ở bên cạnh cười đến run rẩy, tự ôm lấy eo chỉ vào Tang Du nói "Tang Du, cậu nhìn thấy không? Lúc Mục Dung nói 'cửa hàng vàng mã' là dùng ánh mắt thương cảm nhìn mấy người thiểu năng nhìn cậu đó, cô ấy nhất định cảm thấy cậu không bình thường rồi, cậu tiêu rồi, bây giờ trong lòng Mục Dung cậu sẽ là cô gái kỳ cục cho coi, há há..." Tang Du nghe xong đỏ mặt, lén lút nhìn qua Mục Dung, thấy đối phương vẫn như cũ nhàn nhạt không giống như A Miêu nói ghét bỏ nàng, nàng mới yên lòng. Ăn xong điểm tâm, hai người cùng đi ra ngoài, bởi vì có Tang Du đi chung nên Mục Dung không có đạp xe, cùng Tang Du song bước mà đi. Mục Dung vốn đã ít nói, dù cho bên cạnh có thêm một người, cô cũng không nghĩ nên bắt chuyện để nói. Còn Tang Du, nàng vốn rất có nhiều chuyện muốn nói với Mục Dung, nhưng nghĩ đến Mục Dung tính cách lạnh nhạt, lại còn có những lời A Miêu nói lúc nãy...đành im lặng đi theo. Cũng may dọc đường không quá mức yên tĩnh, A Miêu bám trên thân Mục Dung cất giọng hát bài một đường ngân nga. Cửa sắt kéo lên, âm phòng từ trong cửa hàng trào ra, Tang Du nhìn thấy không ít linh hồn đang trộm hương nến, nhìn thấy Mục Dung liền tranh nhau chạy trốn. A Miêu thấy vậy, từ người Mục Dung nhảy xuống, như chú chó trung thành chống nạnh chỉ vào đám trộm quát "Các ngươi còn dám đến đây trộm, ta sẽ nói với Mục Dung đại nhân, để ngài ấy thu phục các ngươi!" "Ngồi đi." Mục Dung rót cho Tang Du ly nước, sau đó tự mình bận rộn. "Có ai không?" Người đến là một vị thanh niên, trên cằm cắm chút râu ria, quầng thâm sâu, trong mắt toàn là tia máu, gầy gò tiều tụy, nhìn qua có thể té ngã bất kỳ lúc nào. "A Minh tiên sinh?" Vị thanh niên được kêu "A Minh" nhìn Tang Du nửa ngày mới giật mình nói "Tang tiểu thư?" "Là tôi, anh cần mua gì?" "Không phải cô nói đến đây du lịch sao? Sao lại ở đây?" "À, tôi hiếu kỳ nên đến đây xem chút, sẵn tiện phụ luôn..." "Phụ?" "Ừm." "Tang Du, người này vận thế siêu thấp, phía trước còn là nhà tang lễ vậy mà hắn cũng không sợ đụng trúng thứ kia." A Miêu bay vòng qua A Minh tiên sinh nói. Tang Du hơi lo lắng, nhìn về góc để thế thân nữ quỷ, thấy đối phương không phản ứng gì thoáng yên tâm, bước đến kế bên Mục Dung nói "Mục Dung, vị này là A Minh ở 402 đối diện chúng ta, trước đây bọn tôi có gặp qua một lần, trò chuyện mấy câu." "Chào ngài, có thể giúp gì cho ngài?" A Minh bỗng dưng bước lên, mắt loé lên ánh sáng, sau đó lại do dự dừng lại, ôm chặt đồ vật trong lòng. "Cô, là chủ?" "Đúng vậy." Đạt được câu trả lời, A Minh kích động, nhảy đến trước mặt Mục Dung, run rẩy đưa cái hộp gỗ trong lòng ra nói "Cứu cô ấy, xin cô cứu cô ấy!" Mục Dung nhàn nhạt nhìn cái hộp nói "Đây là gì?" "Tang Du, kêu hắn mở hộp!" A Miêu nhắc nhở. "A Minh tiên sinh, hay anh thử mở hộp ra." "À à, được." A Minh run rẩy mở hộp, 'rắc' một tiếng, từ trong hộp phát ra tiếng nhạc, hoá ra là hộp âm nhạc. Âm khúc lạ lẫm, Tang Du chưa từng nghe qua, đinh đinh đang đang, nhẹ nhàng du dương nghe rất dễ chịu. Tang Du sắp đắm chìm vào thế giới âm nhạc thì giọng Mục Dung trong trẻo lạnh lùng vang lên "Có lỗi, cửa hàng vàng mã của tôi không sửa được cái này." A Minh tuyệt vọng lại không từ bỏ ý định hỏi "Cô không nghe thấy sao?" Mục Dung lắc đầu. Tang Du và A Miêu kinh ngạc liếc nhau, sau sóng lưng lạnh toát.~~~~ Đánh giá từ 4 lượt Bạn đang đọc truyện Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần! của tác giả Thinh Quân Mạc Thiếu. Lúc tám tuổi, bé gái Tang Du bị tai nạn xe cộ, sau đó cô bé vô tình có được dị nay, Tang Du có thể nhìn được rất nhiều thứ mà người thường không thể nhìn được, có thể nhìn thấy đồ vật quái lạ, có thể thấy ma quỷ, có thể thấy thế giới bên kia, thường nói chính là mắt âm vì khi còn bé không biết cách che giấu, vì thế mọi người thường xuyên nhìn thấy Tang Du nói chuyện với không khí, còn cười cười rất tự nhiên n, vì vậy mọi người đều hoảng sợ tránh xe cô tới khi trưởng thành, biết được bản thân mình khác người thế nào, thì Tang Du cũng đã cô độc một mình, không hề có bạn bè nào ngày, Mục Dung chỉ là một ông chủ cửa tiệm đồ mã, tiếp đón người sống, kiếm chút tiền đồng, sinh hoạt nuôi nhưng ban đêm, hắn chính là Tử Thần, phục vụ Địa Ngục, góp nhặt ân đức cứu vớt Thân sinh*.* Thân sinh tức nói bố hoặc mẹ, nguyên bản QT đề cập mẫu thân, không thích hợp dùng trong văn hiện đại, dùng từ Mẹ lại có cảm giác không hay lắm nên dùng Thân sinh.Mục Dung bởi vì nhìn thấu sinh tử luân hồi, lại mang tính cách nhạt nhẽo, không thích kết giao cũng không muốn kết giao với bất kỳ ai nên căn bản không thể có bạn lần, mém tí bị một âm hồn khó dạy phá hư thân thể khi đang xuất Dung quyết định tìm bạn cùng phòng, miễn phí tiền nhà, ý đồ rất rõ ràng Bảo vệ thân thể của cô khi cô xuất hồn làm nhiệm vậy, Tang Du chuyển đến...Tang Du Mỗi tối tôi đều nhìn thấy linh hồn của bạn cùng phòng lãng du đây đó lại còn phải làm bộ như không thấy, phải làm sao bây giờ??Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện cùng thể loại như Một Ngày Là Thầy, Cả Đời Là "chồng" hoặc Ái Phi Thỉnh Bớt Giận *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để 1 Âm Sai Mục Dung. Gia viên Hân Hân ở ngoại thành thành phố Sơn Dương bốn giờ sáng. Trước nhà 403, một nhà ba người vẻ mặt tức giận mặc đồ ngủ đứng trước cửa. Người đàn ông đang ôm đứa bé trai tầm sáu bảy tuổi im lặng không nói gì. Người phụ nữ mập mạp bên cạnh mặc áo ngủ in hoa, thành phố Sơn Dương nằm ở phía bắc, tiết trời cuối thu thời điểm lúc rạng sáng bốn giờ là lúc lạnh lẽo nhất. "Mở cửa! Có ai ở nhà không, mau mở cửa!" Người phụ nữ giơ tay đập đùng đùng vào cửa nhà số 403 đang đóng chặt. "Thục Phân, hay là thôi đi. Chắc không có ai ở nhà đâu, ban ngày chúng ta lại đến đi." "Thôi cái gì! Trong nhà bây giờ khác nào Thủy Liêm động không? Ông là cái đồ bỏ đi, không thể giúp được việc gì cả. Đèn trần nhà tôi mới thay giờ hỏng hết cả rồi đấy!" "Có ai ở nhà không? Mau mở cửa, nhà các người rỉ nước ảnh hưởng đến người khác đây này, còn không mở cửa bà đây báo cảnh sát!" Đang nói, cửa phòng 402 chợt mở cửa, một thanh niên bẩn thỉu thò đầu ra "Chuyện gì vậy?" 402 là gia đình của A Minh, trạch nam làm nghề tự do, bốn giờ sáng chuẩn bị vào giấc ngủ hắn liền nghe tiếng đập cửa ầm ĩ, tò mò nên liền mở cửa góp vui. "Tiểu tử, cậu có biết chủ nhà này không? Đúng là không ra gì cả, tôi ở phòng dưới 302, mới vừa dọn dẹp trang trí xong được mấy ngày, ở còn chưa nóng mông, cái đồ gia hoả này, ống thoát nước bị rỉ ào ào chảy nước xuống phòng tôi, trần đèn thủy tinh vừa thay cũng hỏng mất!" A Minh lắc đầu "Không quen biết, đại tỷ, cô đập ầm ĩ như vậy người ta còn không mở cửa chắc là không có ở nhà rồi. Cô cũng đừng đập tiếp làm gì mới hơn bốn giờ sáng làm phiền hàng xóm thì không hay, với cả hôm nay là cuối tuần mà chắc là người ta ra ngoài ăn chơi rồi, tôi thấy hay là đại tỷ đây đi nói với quản lý toà nhà, đợi đến sáng chủ nhà về rồi giải quyết riêng đi." "Tiểu tử này nói đúng đó Thục Phân, đừng đập cửa nữa, chúng ta đi nói với quản lý đi." "Ông xem, phiền muốn chết mà!" Đang lúc nói chuyện, dòng nước từ trong khe cửa tràn ra ngoài, không cần mở cửa cũng biết thảm cảnh trong phòng ra làm sao. Thục Phân chán ghét nhấc chân tránh khỏi dòng nước, mang bực bội trong lòng đập mạnh vào cửa phòng 403 một cái mới chịu đi về. Ngay lúc này, cô gái áo đen đâm đầu đi tới, cô gái này ăn mặc quái dị, mặc độc một áo màu đen vừa rộng vừa dài đến mắc cá chân, ống tay áo to đến mức không thấy được tay. Cô gái tết tóc đuôi ngựa, ngũ quan xinh đẹp, da thịt trắng nõn, đôi môi mỏng mím thành một đường, nhưng dáng vẻ lạnh lùng, toát lên vẻ người lạ đừng đến gần. Thục Phân còn đang càu nhàu chuyện bỏ ra biết bao nhiêu tiền trang trí nhà cửa, cái đèn trần thủy tinh kia bà đây thích biết bao nhiêu, dường như không nhìn thấy được cô gái kia đang đi đến. Hành lang nhỏ hẹp căn bản không thể chứa nổi ba người song song đi qua, mà cô gái kia cũng không có chút ý tránh né, chỉ sau một khắc một màn quỷ dị đã xảy ra. Cô gái áo đen "đi xuyên qua" Thục Phân, còn Thục Phân vẫn không hay biết gì tiếp tục càu nhàu lẩm bẩm. Cô gái nhón nhẹ chân, liền bay lên lơ lửng. Hướng về phòng 403, xuyên qua cửa đi vào. Trong phòng nước ngập tới mắt cá chân, trên mặt nước trôi nổi những vật dụng hằng ngày, trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ là một thiếu nữ đang nằm, tướng mạo y như đúc với cô gái mặc áo đen, chỉ khác chút là thiếu nữ đang nằm ngủ kia nhiều hơn cô gái mặc áo đen một tia huyết sắc. Thiếu nữ trên giường ngủ tóc đen xoã dài, trên trán còn dán một lá bùa màu vàng. Cô gái áo đen đảo mắt, trong mắt loé lên chút tức giận. Cầm lên pháp ấn, cô nhìn về mấy chỗ thoát nước trong phòng miệng lẩm bẩm, mặt nước yên tỉnh hiện lên vòng xoáy, tiếng thoát nước phù phù chuyển đến chưa đến nửa giờ trong phòng đã không còn vũng nước nào. "Mục Dung, ngươi đừng hòng bắt được ta!" Nửa đêm tỉnh lặng, cư xá trống trải đột nhiên vang lên tiếng la hét thê lương. Cô gái áo đen đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy bảo an toà nhà đang đứng dưới lầu, đèn đường mờ vàng lại chiếu mặt hắn ra trắng bệt một mảng, bảo an cầm trong tay cây gậy lớn, chỉ thẳng vào cửa sổ nhà Mục Dung. Mục Dung bay ra ngoài, đứng trước mặt bảo an, chân bắt chéo chân, ôm cánh tay của mình lạnh lùng nói "Hoàng Á Nam, ngươi khi còn sống không có kiếp lỗi nặng nào, như sau khi chết, đầu tiên là đào tẩu khỏi tay ta, tiếp đến chiếm dụng cơ thể người sống, những điều này đều là trọng tội, chẳng lẽ ngươi muốn kiếp sau không thể làm người?" Bảo an hai mắt đỏ bừng trừng cô, thân thể nhẹ run khoé miệng chảy ra chất lỏng trong suốt, mồm miệng không rõ nói "Ta không muốn đầu thai! Không muốn có kiếp sau! Cũng không nên chết! Mục Dung, những chuyện này là ta cảnh cáo ngươi, đừng chọc điên ta! Trên đời này có không ít vong hồn, vì cái gì hết lần này đến lần khác nhắm vào ta!" Mục Dung híp mắt, càng thêm lạnh lùng "Ngươi cho rằng trốn ở thân thể người thì không sao?" "Soạt" một tiếng, trên tay Mục Dung đang trống rỗng xuất hiện xích sắt. Bảo an nhìn qua xích sắc lập tức kiêng kị, nhưng vẫn kỳ quái cười "Mục Dung ngươi dám sao? Sao không mở to quỷ nhãn của ngươi ra mà nhìn một chút? Chủ nhân của thân thể này vận rủi quấn quanh, thân thể lại mắc bệnh, hồn vía bất ổn. Ngươi xuống tay với ta, hắn đừng mong sống!" Mục Dung hít một hơi, trong mắt hiện lên tia cảnh cáo, gắt gao nhìn chầm chầm bảo an nhưng vẫn không hề cử động thân thể. Bảo an thấy vậy cười càng thêm lớn, cư xá yên tỉnh tiếng cười truyền đi rất xa, hắn chậm rãi lui người "Không được đuổi theo! Nếu không ta liền đập đầu chết!" Nói xong xoay người chạy. Mục Dung nhìn bảo an chạy biến, không đuổi theo chỉ nhẹ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời , phía đông đã sáng lên từ khi nào, cô cũng nên trở về thân thể thôi. Không nghĩ đến nhất chính là Hoàng Á Nam nhìn thảm hại lại có oán lực như vậy... Mục Dung bay về phòng 403, lướt đến phòng ngủ nằm xuống, hai thân thể hoàn toàn trùng khớp, thiếu nữ trên giường bỗng nhiên mở mắt. Mục Dung đưa tay bóc ra lá bùa trên trán đặt xuống gối, đứng dậy xuống giường đi chân đất thu dọn lại nhà cửa. Sáng sớm hôm sau, Mục Dung chủ động đi đến nhà 302 gõ cửa. "Ai?" "Xin chào, tôi ở lầu trên phòng 403." Thục Phân nghe đến liền nổi điên, không thèm quan tâm cái gì liền mở rộng cửa quát "Cô về thì tốt, cô xem đi, cô xem nhà bọn tôi có giống cái trại nuôi cua không? Cái đèn trần lớn..." Người phụ nữ nói đến đây thì im lặng, Mục Dung không nói thêm chỉ lấy một xấp tiền từ trong túi ra, sau đó lại lấy thêm một cái phong bì nhét tiền vào trong đi cho Thục Phân "Xin lỗi chị, hôm qua tôi không có ở nhà, ống nước bị nổ, tổn thất của chị tôi nhất định bồi thường, chị xem nhiêu đây đã đủ chưa?" Mục Dung lễ phép mỉm cười, ngữ khí dịu dàng nhưng đáy mắt lại không chút vui vẻ, lời nói của cô như được lập trình sẵn. Thục Phân nhận phong bì mở ra đếm, không chỉ đủ mà còn dư không ít, lập tức chuyển từ tức giận sáng vui vẻ. "Ôi! Cô gái, mấy chuyện này cũng là tại quản lý toà nhà, chống nước thôi cũng làm không tốt, chút nữa tôi đi tìm bọn họ, một năm thu không biết bao nhiêu phí mà làm không đâu ra đâu cả, ống nước nhà cô bị nổ đúng không? Chút nữa theo tôi đi tìm bọn họ, xem xem có gì cần bồi thường không." "Tôi có việc không đi được, chị có vẻ bận rộn, tôi về trước?" "Được được, không phiền cô!" Mục Dung xoay người trong vòng một nốt nhạc, lễ tiết tươi cười lập tức biến mất. Cô không về nhà trực tiếp xuống bãi đỗ xe, lấy xe chạy đến nơi hẻo lánh, nơi xe dừng lại là một vùng núi chỉ dành cho xe đạp. Mục Dung bộn bề nhiều việc. Buổi sáng là chủ cửa hàng vàng mã phục vụ người sống. Buổi tối lại làm Tử Thần phục vụ Địa Ngục, tích nhặt ân đức cứu giúp Thân sinh. Đạp xe mười lăm phút là đã đến cửa tiệm, mấy năm nay trong nước bắt đầu phổ biến hoả táng, thành phố Sơn Dương là một trong những thành phố thí điểm cho việc này. Cuối năm trước ở vùng ngoại ô vừa xây xong trung tâm mai táng và dịch vụ chăm sóc linh cữu . Hai nơi này vừa làm xong giá nhà phụ cần giảm xuống đáng kể, có không ít hộ gia đình đối với việc này hết sức bất mãn, ai có điều kiện liền trực tiếp dọn đi. Mục Dung nắm lấy cơ hội này liền có thể mua căn nhà 403 ở Hân Hân gia viên. Từ cửa hàng vàng mã của Mục Dung đi về hướng tây mười lăm phút là đến trung tâm mai táng và dịch vụ chăm sóc linh cữu của thành phố Sơn Dương, vì vị trí thuận lợi nên cửa hàng vàng mã sinh lời không tệ. Đạp xe nửa đường Mục Dung ngừng lại trước chỗ bán đồ ăn sáng, bà chủ thấy cô liền cười ha hả mang theo cái túi đi ra. Bên trong túi đựng một chén tương đậu không đường và bốn cái bánh bao nhân rau, Mục Dung treo túi lên tay cầm xe đạp, hướng bà chủ gật đầu. "Hôm nay cũng là 3 tệ rưỡi, còn lại 262 tệ rưỡi!" Bà chủ nhìn Mục Dung đi xa liền lắc đầu "Cô gái này, hai năm chỉ ăn một loại..." Mục Dung ngừng xe, cầm theo túi nhựa, từ trong túi quần lấy ra chìa khoá rồi xoay người cúi xuống mở khoá, soạt một cái cửa sắt cuốn lên. Bên trông tiệm tràn ra một ít âm khí, Mục Dung mặt lạnh đi vào. Cửa hàng nhỏ như nhà để xe, bên trong bày đủ thứ kiện hàng, giấy vàng ngựa trắng, còn có hình nộm giấy mặc váy xanh váy trắng, tất cả đều không có mắt. Đương nhiên còn có những thứ khác, tỷ như phương tiện giao thông, cỗ kiệu thuyền buồm, nến nhang đèn hoa đầy đủ mọi thứ. Mở đèn bên trong cửa hàng vẫn còn chút quạnh quẽ, cô đi đến bàn làm việc, mở túi lấy đồ ăn sáng. ~~~~ Tác giả có lời muốn nói hy vọng chúng ta có thể dắt tay nhau cùng đi qua. Mị edit bôi này có thể đọc rap. Phẩy và xuống hàng nhiều quá rồi. Hắc bào thiếu nữ

bạn cùng phòng là tử thần